Quý Bình Long có chút đăm chiêu, nhưng gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Tô Phương Dung nhìn thấy hai người họ thì thầm ở phía xa liền tới ngồi xuống nhìn con trai mình: “Gia Bảo, con có phải đang nói về mẹ khi mẹ đi vắng không?”
Gia Bảo chớp một đôi mắt to tròn giống cô, và trông rất ngây thơ: “Mẹ cháu có đẹp không?”
Tô Phương Dung bị thằng bé làm cho bật cười: “Cái miệng của con là ngọt ngào nhất!”
Gia Bảo đã ăn uống no say rồi nên chạy đến chơi với những đứa trẻ khác trong công viên giải trí nhỏ.
Tô Phương Dung cứ nhìn chằm chằm vì sợ con trai mình bị xảy ra chuyện.
Quý Bình Long ngồi một bên và im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó quay đi và nhìn Gia Bảo một lúc lâu: “Thằng bé là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
Tô Phương Dung cười tủm tỉm gật đầu: “Thằng bé cũng là một quản gia nhỏ, luôn luôn chăm sóc cho tôi.”
“Mẹ con cô tình cảm rất tốt.”
“Bởi vì chúng tôi chỉ có thể dựa vào nhau a.
”
Lời của Tô Phương Dung vô ý nói ra, có vẻ là chuyện bình thường, nhưng trong tai Quý Bình Long lại ẩn chứa một tầng ý nghĩa sâu xa.
Một chiếc ô tô vừa dừng bên ngoài nhà hàng pizza.
Bên trong xe, một người phụ nữ nhìn vào cửa sổ cửa hàng: “Cậu chủ ở đâu?”
Quản gia ngồi ở ghế phụ nói: “Cậu chủ hay đi đến nơi này.”
Khi người phụ nữ nhìn thấy hai người đang ngồi ở bên cửa sổ, bà Quý tức giận chửi bới: “Quả nhiên lại là con chó cái này! Xem ra lần trước không dạy dỗ đủ nên còn dám dụ dỗ con trai tôi?!”
Quản gia hướng bên trong nói nhỏ: “Nhưng tôi lại cảm thấy, cậu chủ có vẻ rất vui… ”
“Câm miệng! ”
Bà Quý mắng một tiếng rồi lại nhìn chằm chằm vào Tô Phương Dung ở bên trong: “Tôi biết rằng cô ta sẽ không yên phận đâu mà! ”
Thấy cậu chủ đi thanh toán tiền, người quản gia lập tức nhắc nhở: “Bà chủ, chúng ta nên đi ngay.
Cậu chủ mà nhìn thấy chúng ta sẽ không tốt đâu.”
Bà Quý điều chỉnh hơi thở và lạnh lùng nói: “Lái xe đi.”
Rời khỏi nhà hàng pizza, cái miệng nhỏ của Gia Bảo nói không ngừng: “Mẹ.
Mẹ, chúng ta sẽ đến vào lần sau, được không?”
Tô Phương Dung thành thật trả lời: “Vậy thì chúng ta phải đợi công ty mẹ phát tiền rồi đi.”
Quý Bình Long dùng ánh mắt đảo qua một lượt và nhìn ra được những năm này bọn họ sống tương đối khó khăn.
Anh ta nghĩ đến những gì Gia Bảo đã bí mật nói với anh ta, rằng mẹ một mình chăm sóc cậu, rất khó khăn…
Đôi mắt ta anh nhắm chặt, không thể nói ra cảm xúc trong lòng mình.
Người phụ nữ mà anh ta luôn căm ghét lại có một cuộc sống khó khăn như vậy, anh ta nên vui vẻ mới đúng! Ai đã khiến cô phản bội anh ta và rời bỏ anh ta! Tuy nhiên, anh ta lại không vui.
Anh ta dường như thản nhiên hỏi: “Tổng giám đốc công ty cô không nên khắt khe với cô như vậy mới đúng chứ.”
Mối quan hệ giữa Tô Phương Dung và Tần Lệ Phong đã trở thành một bí mật công khai.
Khi nhắc đến chuyện này, Quý Bình Long không khỏi tức giận, ánh mắt dần dần lạnh lùng.
Tô Phương Dung thản nhiên đáp: “Vẫn không phải giống nhau sao, đều cần phải đi làm kiếm tiền.
Anh ta đối với tôi cũng không có gì khác biệt.” Cô không nghĩ rằng dựa với mối quan hệ của mình và Tần Lệ Phong, cô nên có được một ít thù lao nhỏ.
Chơi đùa mệt mỏi, Gia Bảo ngủ gục ngay trên đùi mẹ.
Khi xe chạy đến cổng của tiểu khu, Quý Bình Long quay đầu lại, thấy Tô Phương Dung đang định đánh thức con trai, anh ta dừng lại nói: “Để tô.”
Đẩy cửa bước xuống, anh ta vòng qua bên kia, cẩn thận ôm lấy Gia Bảo ra khỏi xe: “Cô đi trước dẫn đường đi.”
Tô Phương Dung không muốn làm phiền anh ta quá nhiều: “Giao thằng bé cho tôi là được.”
Quý Bình Long vẫn không trả lời, ôm thằng bé bước đi thẳng đến cửa tiểu khu, Tô Phương Dung bất lực đi theo anh ta vào thang máy, rồi nhấn nút.
Khi thang máy đi lên và phát ra tiếng ầm ầm, Tô Phương Dung tập mãi cũng thành thói quen, đối với chuyện này không có bất cứ vấn đề gì, nhưng Quý Bình Long thì hơi nhíu mày.
Thang máy quá cũ kỹ rồi, có thể sập bất cứ lúc nào, không biết tại sao bọn họ lại sống ở đây nữa.
Cửa thang máy mở ra, Tô Phương Dung đi ra ngoài, lấy chìa khóa mở cửa.
Mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng cô vẫn lịch sự nói: “Anh có muốn vào nhà một tí không?”
Quý Bình Long không khách sáo với cô, ôm Gia Bảo đi thẳng vào trong.
Căn phòng có diện tích nhỏ, bài trí đơn giản và ấm áp.
Dưới sự hướng dẫn của Tô Phương Dung, anh ta nhẹ nhàng đặt Gia Bảo lên giường, Tô Phương Dung bước đến, nhẹ nhàng cởi quần áo của con trai mình rồi kéo chăn bông lên, sau đó, cô hôn lên trán thằng bé, xong xuôi mới rút lui ra ngoài.
Quý Bình Long vẫn đều ở bên cạnh nhìn thấy hết, anh ta rất khó mà đem cô gái trước kia trong trí nhớ để so sánh với người mẹ trước mặt.
Tô Phương Dung đóng cửa phòng ngủ và quay lại nhìn Quý Bình Long, ngay lập tức cảm thấy rất khó xử.
Cô cười một cách mất tự nhiên: “Hôm nay cám ơn anh.”
Khéo léo ra lệnh đuổi khách.
Quý Bình Long mím môi, giương mắt lên nhìn cô: “Đã muộn rồi, tôi không quấy rầy cô nữa.”
Anh ta đang chuẩn bị rời đi, Tô Phương Dung cũng không khách sáo ngăn cản anh ta: “Tôi đi tiễn anh.” Tương tự, Quý Bình Long cũng không từ chối.
Hai người bước vào thang máy, bầu không khí lại bắt đầu trở nên khó xử.
“Tần Lệ Phong có biết sự tồn tại của Gia Bảo không?”
Quý Bình Long đột nhiên nhìn cô hỏi.
Tô Phương Dung lắc đầu, anh ta nhìn cô chằm chằm: “Tại sao cô không nói với anh ta?”
Tô Phương Dung cau mày: “Tại sao tôi phải cố ý nói với anh ấy?”
Cũng giống như những người bạn bình thường, ở bên nhau sẽ không đề cập đến những đề tài liên quan, ai cũng sẽ không chủ động mà hỏi chuyện của đối phương.
Ít nhất, Tô Phương Dung sẽ không cố tình như vậy, đặc biệt là vì cô đã ở một mình với Gia Bảo quá lâu, trong lòng cô đầy sự cảnh giác và mong muốn được bảo vệ cho Gia Bảo.
Quý Bình Long nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy dò hỏi.
Hai người bước ra khỏi thang máy, Tô Phương Dung tiễn anh ta đến tận cổng của tiểu khu, Quý Bình Long ngồi vào xe, khởi động xe một lúc rồi lại nhìn về phía cô.
Nụ cười của Tô Phương Dung hơi cứng lại, giọng điệu cũng tự tin hơn một chút: “Lái xe cẩn thận.”
Quý Bình Long muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, cuối cùng là gật đầu lái xe rời đi.
Tô Phương Dung nhìn đèn sau ô tô biến mất ở trên đường với vẻ mặt phức tạp, sau đó chậm rãi xoay người trở lại tiểu khu.
Một chiếc Bentley màu đen ở đằng xa ẩn hiện trong bóng tối, người ngồi trong xe lạnh lùng nhìn cảnh này…
Tô Phương Dung dựa theo lời nói của giám đốc chuẩn bị tài liệu cần thiết cho cuộc họp của bộ phận sau đó, thử máy chiếu, xem qua hình ảnh trên màn hình, đảm bảo rằng không có vấn đề gì rồi mới rời đi.
Cô từ phòng họp nhỏ đi ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một vài người đang đến gần.
Tần Lệ Phong đi ở phía trước, cúi xuống nhìn cái gì đó, ở bên cạnh là Ngọc Vân, thỉnh thoảng thì thầm với anh, có vẻ như hai người rất thân mật.
Trong đầu Tô Phương Dung lặng lẽ hiện ra cảnh tượng mấy ngày trước, Ngọc Vân mặc áo sơ mi của Tần Lệ Phong đứng trong văn phòng nở nụ cười…
Cho dù Tô Phương Dung tận lực áp chế thế nào đi nữa, hình ảnh kia vẫn hiện ra không chút báo trước, làm cho tâm phiền ý loạn.
Hôm nay, hai người lại ở trước mặt cô, Tô Phương Dung thực sự có ý muốn quay đầu và biến mất.
Nhưng còn chưa kịp làm thì Trần Chính Cường ở phía sau họ đã lanh mắt nhìn thấy cô.
“Cô Tô!”
Thân là vợ của tổng giám đốc, Trần Chính Cường cũng rất lễ phép với cô, tươi cười chào hỏi.
Tô Phương Dung không còn lựa chọn nào khác ngoài việc coi như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười bước tới.
Tần Lệ Phong ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm không chút thay đổi, sau khi lướt qua cô, anh cúi đầu tiếp tục nhìn chằm chằm đồ vật trong tay: “Mục thứ mười ba trong hợp đồng, chúng ta cần điều chỉnh một chút…”
“Ồ? Em quên mất nội dung là cái gì rồi…” Ngọc Vân cúi người gần hơn, gần như áp sát vào ngực anh: “Anh nghĩ mười buổi triển lãm một năm có hơi quá không? Nhưng cũng không có cách nào khác, muôn công chúng tiếp nhận sản phẩm của mình thì nhất định phải có thương hiệu hoàn chỉnh, phải tạo ra danh tiếng trước.
”
Tần Lệ Phong lắc đầu: “Mười thì có hơi ít, có thể tăng lên hai mươi buổi.
”
Ngọc Vân vui mừng khôn xiết khi nghe vậy: “Phong, anh có có nguyện vì em mà đồng ý mở triển lãm hai mươi lần sao?”
Anh lạnh nhạt nói: “Như tôi đã nói, vì mục đích tuyên truyền, tại sao không?”
Hai người thảo luận, như thể không có Tô Phương Dung đi tới, hoàn toàn giống như không khí, như bị khinh thường.
Trở lại văn phòng, cô ngồi xuống chỗ của mình, một tay ôm má nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Phú Quý quay đầu nhìn cô, sau đó hỏi: “Này, Tô Phương Dung, cô đang suy nghĩ gì vậy? Sao lại thẫn thờ như vậy?”
“Không có gì.” Tô Phương Dung thản nhiên trả lời.
Phú Quý lại gần thì thào: “Đừng nói là chị tốt tôi không giúp cô! Nghe nói gần đây Ngọc Vân rất thân với tổng giám đốc Tần, ngày nào cũng chạy đến văn phòng của anh ấy, có khi ở lại cả buổi sáng cho tới trưa!”
“Vậy sao?”
Tô Phương Dung tỏ ra mình không nên quan tâm, nhìn chằm chằm màn hình.
Phú Quý trừng mắt nhìn cô: “Làm ơn, cô nên có chút nhận thức nguy cơ được không? Cô vốn chỉ là một đường thẳng nằm ngang, nếu mà cô không đi vào điểm tâm, cẩn thận chồng bị hồ ly tinh chiếm đấy, đến lúc đó để xem cô đi đâu mà khóc!”
Tô Phương Dung cuối cùng cũng nâng mắt lên, nhìn anh ta: ” Nếu như vậy chứng tỏ tôi không thích hợp với anh ta.
Tìm người xứng đáng không phải tốt hơn sao?”
Phú Quý đột nhiên ngừng nói, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Tô Phương Dung bị ánh mắt của anh ta làm cho sợ hãi: “Sao anh lại nhìn tôi như thế này?”
Phú Quý nói chậm rãi từng chữ một: “Phương Dung, phản ứng của cô rất đáng ngờ!”
Tô Phương Dung cau mày: “Đáng ngờ ở chỗ nào?”
Phú Quý không khách khí chỉ ra: “Cô giống như một cô dâu nhỏ đang bực mình, trốn ở đây một mình khó chịu.”
“Tôi không có!” Phản ứng của Tô Phương Dung rất dữ dội, cô không muốn thừa nhận!
Tại sao cô phải tức giận vì họ? Cô không ngốc như vậy! Nhưng mà, càng nghĩ tới, cô càng tức giận, cô không nên bị bọn họ quấy rầy!
Phú Quý nhận ra sắc mặt cô thay đổi, chậc chậc cười ra tiếng: “Cô không cần phải cảm thấy xấu hổ, tổng giám đốc Tần là một cực phẩm, là phụ nữ thì sẽ bị động lòng thôi, huống chi bây giờ ở khắp nơi còn xuất hiện tình địch mạnh hơn gấp trăm lần, tình cảnh của cô cũng thật éo le!”
Tô Phương Dung hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với Phú Quý:” Tôi không bị anh ta làm cho động lòng, càng không xem Ngọc Vân là tình địch.
”
“Thế thì tốt: “Phú Quý không tranh luận với cô nữa, xoay người ngồi lại, không nhanh không chậm nói: ” Ít nhất, sau khi biết Ngọc Vân là mối tình đầu của tổng giám đốc Tần, cô cũng không nên quan tâm quá nhiều.”
Tô Phương Dung lập tức run sợ.
Ngọc Vân, mối tình đầu?
Cô không ngờ Tần Lệ Phong có bạn gái! Hơn nữa, còn là Ngọc Vân… như vậy Ngọc Vân họn tập đoàn J.L hợp tác, chắc không phải là tình cờ?
Với những lời nói như mối tình đầu, Tô Phương Dung cảm thấy trong lòng hơi chút buồn bực…
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...