Mấy chữ này, giống như là vũ khí sắc bén, hung hăng mà đâm thẳng vào lòng Tần Bảo Đông!
Ông ta hận người phụ nữ này, hận bà ấy đã theo người khác mà bỏ chồng mình! Ông ta vô cùng hận, thế nên ông đã quên đi, ông ta đã từng yêu người phụ nữ đấy một cách điên cuồng.
Bởi vì tình yêu của ông ta mà bà ấy đã không chịu được sự giam cầm đó, sự hạnh phúc sau khi cưới, trở nên luôn cãi vã, chửi rủa, cho đến khi ông ta mất đi lý trí mà động tay động chân với bà ấy.
Có lẽ từ lúc đó trở đi, bà ấy đã chết tim rồi.
Nhưng Tần Bảo Đông kiêu ngạo, ông ta căn bản không chịu được kết quả như vậy, xem như sự rời đi của bà ấy, là biểu hiện của việc không giữ trinh tiết.
Sau đó, ông ta liền như giống trước đây yêu bà ấy, mà điên cuồng hận bà ấy!
Hôm nay, Tần Lệ Phong không chút lưu tình mà lên án, Tần Bảo Đông cũng trở nên kinh hãi.
Ông ta không tin, cũng không thể tiếp nhận được! Toàn bộ mọi thứ, đều là vì tính lẳng lơ của người đàn ông kia, không chịu nổi cô đơn mà thế thôi!
“Mày giống hệt như người phụ nữ đê tiện đó.
Đều là những con sói không biết no! Cho dù bọn tao đã đối tốt với nhà mày như thế nào, mày cũng không thèm để vào mắt!” Tần Bảo Đông trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng nói: “Mày đã hiểu rõ bà ta như vậy, vậy thì mày đi tìm bà ta là được rồi, đừng có về cái nhà này nữa.”
Tần Lệ Phong chỉ khẽ nhướn mắt, sự lạnh lùng trên khuôn mặt liền trở thành sự mỉa mai.
Bộ dạng khó coi, sau khi bị vạch trần sự thật mà thẹn quá hóa giận.
“Bảo Đông!” Tiêu Mỹ Ngọc nhanh chóng khuyên ông ta: “Lệ Phong là con trai của ông đấy! Ông không cho nó về nhà, thì ông bảo nó đi đâu hả?”
Tần Bảo Đông cười lạnh: “Nó có bản lĩnh như vậy, căn bản là không cần cái nhà này.”
Tiêu Mỹ Ngọc liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cho dù Tần Bảo Đông quyết định gì đi nữa, cũng không quan tâm.
Bà ta rất rõ, sở dĩ ông ta không sợ hãi gì như vậy, là bởi vì công ty đang ở trong tay ông ta, chỉ là một cái nhà họ Tần, thực sự là không dùng để làm gì.
Tiêu Mỹ Ngọc không nói nữa mà hơi nhíu mày.
Tô Phương Dung thực sự không nghe nổi nữa, cùng là người làm bố làm mẹ, cô thà rằng để mình vất vả chịu khổ, tuyệt đối cũng không vứt con mình đi! Nhưng Tần Bảo Đông thì sao? Con trai phải thay mẹ để chịu sự trút giận của bố, nếu không thích, liền đá văng ra!
Cô kích động mà nắm lấy cổ tay anh, quay sang nhìn anh, nghiêm túc nói: “Nhà là nơi mà những người yêu thương anh ở đó, nếu như giờ không có những người như vậy, cho dù có ở trong nhà đẹp đẽ thế nào đi nữa, cũng không khác gì một đống gạch vụn.”
Tần Lệ Phong nhìn cô, con ngươi đen nháy ngẫm nghĩ.
Anh chậm rãi nhếch môi lên, trở tay cầm lấy tay cô, xoay người: “Vậy thì rời khỏi đống gạch vụn này đi.”
Tô Phương Dung nở nụ cười, thấy Tần Bảo Đông tức giận, trong lòng cô có một trận thoải mái, cũng không để ý rằng anh vẫn luôn cầm tay cô…
Trong linh đường, chỉ còn lại hai vợ chồng Tần Bảo Đông, ông ta tức giận đến ngồi bệt xuống, tức giận ôm ngực mà nói: “Nó là cố tình chọc tôi tức chết đây mà… Hừ, tôi sẽ không cho nó toại nguyện đâu! Khụ khụ–”
Tiêu Mỹ Ngọc đưa cốc nước đến cho ông ta, sau đó đến bên cạnh ông ta, yếu ớt mà thở dài một tiếng: “Ông ấy, không kiềm chế được cái tính này mà, sao ông phải tức giận như vậy chứ?”
Nâng mắt lên nhìn, nhẹ nhàng nói ông ta: “Hơn nữa, đuổi nó ra khỏi nhà thì làm được gì cơ chứ? Nó là tổng giám đốc của công ty, ông ấy, ở trong mắt nó, cũng chỉ là con hổ giấy biết kêu mà thôi, đã sớm không làm được gì nó rồi.
Vì vậy, sau này đừng tức giận nữa, tức giận hại thân, thương cho sức khỏe mình đi.”
Tiêu Mỹ Ngọc nói như vậy càng làm cho Tần Bảo Đông tức giận, sắc mặt u ám, tức giận đến thở gấp, ông ta cười lạnh một tiếng, căm hận mà nói: “Nó cho rằng, nó là tổng giám đốc thì không cần sợ hãi sao? Đừng có quên, trong tay tôi còn có hai mươi lăm phần trăm cổ phần! Xem thường tôi, tôi sẽ liên kết thành viên hội đồng quản trị lại, đuổi tên bất hiếu này xuống!”
Tiêu Mỹ Ngọc nhìn ông ta, thở dài: “Ông lại muốn làm gì nữa? Ông mà đắc tội với Lệ Phong, ông tìm đâu ra người giúp đỡ tốt như vậy nữa? Công ty sẽ trao cho ai cơ chứ?”
Nhất thời Tần Bảo Đông liền xúc động: “Tôi không cần cái loại đó! Công ty thiếu đi nó thì không làm được gì nữa sao? Tần Bảo Đông tôi cũng không chỉ có mỗi một đứa con trai! Đuổi tên nhóc ranh này khỏi công ty, tôi sẽ đưa công ty cho Tiêu Bảo Lộc! Cũng là con trai của tôi, Tiêu Bảo Lộc chắc chắn sẽ làm được tốt!”
Trong ánh mắt Tiêu Mỹ Ngọc không giấu được sự vui mừng.
Bà ta ở trong nhà họ Tần có chịu bao nhiêu đối xử bất công đi nữa cũng không sao, nhưng mà bà ta không muốn thấy con mình phải chịu tủi thân.
Bà ta là một người mẹ không có bản lĩnh, nhưng tuyệt đối không giống được như mẹ của Tần Lệ Phong, không có đưa của hồi môn hậu hĩnh đi giúp công ty của chồng.
Bà ta không cho được Tiêu Bảo Lộc cái gì nên cũng không muốn nhìn Tiêu Bảo Lộc vĩnh viễn phải đứng sau Tần Lệ Phong, do đó bà ta nhất định phải nghĩ biện pháp để giúp Tiêu Bảo Lộc!
Tiêu Mỹ Ngọc dịu dàng như nước đứng bên cạnh ông ta: “Mẹ con tôi may mà có ông chăm sóc, thực ra, tôi hiểu rõ, ông rất thương Tiêu Bảo Lộc, nhưng mà không biết cách biểu đạt mà thôi.”
Sự tức giận của Tần Bảo Đông dần tiêu tan, cũng bùi ngùi, nói: “Tôi thiếu nợ Tiêu Bảo Lộc nhiều lắm, bởi vì mẹ không thích mà tôi không thể cho được nó cái gì.”
Tiêu Mỹ Ngọc ngẩng đầu: “Vậy giờ làm sao?”
“Giờ thì…” Tần Bảo Đông nhíu chặt lông mày, lại nhìn qua bức ảnh bà cụ Tần đã mất, nheo mắt lại, quyết đoán mà nói: “Giờ tôi muốn đền bù cho nó.”
Tiêu Mỹ Ngọc xúc động đến rơi nước mắt, kính trọng nhìn ông ta: “Bảo Đông, đời này chuyện tôi không hối hận nhất, chính là gả cho ông.”
Tần Bảo Đông xúc động nói: “Mỹ Ngọc, điều may mắn nhất của tôi chính là cưới được bà.”
Tần Bảo Đông có thể tức giận với tất cả mọi người nhưng duy nhất là không thể tức giận với Tiêu Mỹ Ngọc, cũng là có nguyên nhân.
Trong mắt người phụ nữ này tràn ngập sự tôn thờ, đối với người đàn ông mà nói, có thể làm thỏa mãn được lòng tự tin đang bành trước của bọn họ.
Nhất là Tần Bảo Đông, sau khi đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, Tiêu Mỹ Ngọc đã đem oai phong của ông ta trở lại.
Ngồi kề bên chồng, Tiêu Mỹ Ngọc cố nhịn sự hưng phấn trong lòng, nghĩ lần này chính là một thời cơ hiếm thấy, phải nhanh chóng nói cho Tiêu Bảo Lộc mới được.
Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung rời khỏi linh đường, hai người lên tầng, Tần Lệ Phong không trở về phòng mà đi thẳng đến phòng bà.
Đây cửa ra, anh rất tự nhiên mà buông tay ra, lúc này Tô Phương Dung mới phản ứng lại, hóa ra mình vẫn luôn bị nắm tay…
Cánh tay bị anh nắm, làn da đã trở nên nóng rực, không đợi màu đỏ lan ra, Tần Lệ Thanh đã để một chiếc cúp vào trong lòng cô.
Tô Phương Dung khó hiểu mà ngẩng đầu, tầm mắt của cô dừng lên chiếc cúp, chậm rãi nói: “Đây là chiếc cúp đầu tiên của tôi, làm quà sinh nhật cho bà nội, bà thực sự rất vui vẻ, thường xuyên lấy nó ra tỉ mỉ lau chùi.
Rõ ràng đã rất sáng rồi, nhưng bà ấy vẫn cứ lau qua lau lại.”
Giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh, kể lại chuyện của mình, dù không đến nơi đến chốn nhưng Tô Phương Dung vẫn thấy được sự lưu luyến trong mắt anh, còn hơn cả nước mắt, cái này trân quý hơn nhiều.
Thu hồi ánh mắt đặt trên cúp lại, anh nói: “Đi xuống dưới tầng chờ tôi, lát tôi sẽ xuống.”
Tô Phương Dung gật đầu, ôm cúp đi xuống tầng.
Đứng ở trước xe của Tần Lệ Phong, cô cẩn thận nhìn vào vật trong tay, bên trên có viết dòng chứ “Khen thưởng Hạng Nhất cuộc thi toán học toàn quốc”, cô thực sự không nói nên lời, thưởng hạng nhất là khái niệm gì vậy? Hơn nữa toàn quốc nữa? Từ thời gian trên cúp có thể suy ra, khi đó Tần Lệ Phong mới lên lớp ba, bốn mà thôi!
Đột nhiên Tô Phương Dung cảm nhận được, vật ở trong lòng trở nên nặng hơn.
Quả nhiên người giống như anh, sao lại là kiểu người đột nhiên nổi tiếng được? Từ nhỏ đã vô cùng thông minh rồi, lớn lên đương nhiên sẽ trở nên phúc hắc độc tài.
Ây da, vạn vật đều có nguyên nhân nha!
Lúc này, Tần Bảo Đông và Tiêu Mỹ Ngọc đi đến, nhìn thấy Tô Phương Dung, Tần Bảo Đông hừ mạnh một tiếng, không thèm để ý mà lướt qua trước mặt, Tô Phương Dung cũng không định tạm biệt bọn họ, cứ xem như không thấy.
Nhưng mà Tiêu Mỹ Ngọc lại hừ một tiếng: “Bảo Đông, em quên chút đồ để quay lại lấy đã.”
Bà ta không hề quay về linh đường, mà là mỉm cười đứng trước mặt Tô Phương Dung: “Cô Tô.”
Ấn tượng của Tô Phương Dung với Tiêu Mỹ Ngọc rất tốt, khách khí nói: “Dì.”
Tiêu Mỹ Ngọc nhẹ giọng nói: “Chuyện vừa rồi, cô đừng có để trong lòng, tính tình của bố Lệ Phong là như vậy đấy, không có chĩa vào ai đâu.”
Tô Phương Dung có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Thực ra, tôi cũng không có ý gì đâu, nhưng chỉ là không nhịn được, nên mới nói…”
Tiêu Mỹ Ngọc cười khoát tay: “Không sao, người trẻ tuổi mà, hơn nữa, tôi biết cô là một cô gái lương thiện, cô có thể ở bên Lệ Phong, là phúc của nó.”
Bà ta khen như vậy, Tô Phương Dung có chút xấu hổ: “Dì à, tôi không tốt được như dì nói đâu.”
Tiêu Mỹ Ngọc lại tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô: “Tôi có thể gọi cô là Phương Dung không?”
Thấy Tô Phương Dung gật đầu, bà ta nói: ” Phương Dung, tôi cảm thấy rất hợp ý với cháu, cho dù là quan hệ giữa Lệ Phong và bố như thế nào, cháu cứ thường xuyên qua đây nói chuyện với tôi, được không?”
“Không thành vấn đề.” Tô Phương Dung rất thoải mái.
Nhìn bóng dáng Tiêu Mỹ Ngọc rời đi, Tô Phương Dung không nhịn được mà suy nghĩ, giữa quan hệ phức tạp như vậy, chắc bà ấy cũng rất khó khăn.
Hơn nữa từ thái độ trước đây của bà cụ Tần, cũng không dễ nhìn ra được bà cụ không thích đứa con dâu này, có thể nghĩ ra, Tiêu Mỹ Ngọc ở trong nhà họ Tần này như là đứng trên miếng băng mỏng, Tô Phương Dung thực sự cảm thấy đồng cảm với người phụ nữ này.
Sau khi Tần Lệ Phong xuống tầng, liền nhìn thấy cô ngẩn người đứng đó, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Đi thôi.” Anh ngồi vào ghế lái, Tô Phương Dung ngồi ở bên cạnh, vừa thắt đai an toàn vừa hỏi: “Anh định đi đâu?”
“Nhà cô.” Anh không thèm nghĩ mà đáp lại, nháy mắt đã dọa sợ Tô Phương Dung.
Anh nghiêng đầu, nhìn thấy mặt cô bị dọa cho tái nhợt, anh khẽ nhướn mày: “Không chào đón người vô gia cư như tôi hả?”
Tô Phương Dung nuối nước bọt, dùng phương pháp giải thích khéo léo nhất để không làm tổn thương người khác: “Không phải là không chào đón anh, mà là điều kiện nhà tôi rất kém! Tôi sợ tổng giám đốc Tần sẽ không thích.”
Anh khởi động xe, trả lời rất tự nhiên: “Tôi cũng không phải là chưa từng ngủ qua.”
Một câu nói mờ ám thật đỉnh!
Tô Phương Dung bất ngờ mà trợn mắt: “Nhưng… Nhưng mà tôi không quen!”
Tần Lệ Phong thản nhiên nhìn cô một cái: “Vậy thì gay rồi, sau này cô còn phải thích ứng rất nhiều.”
Lời này nói rất mập mờ, Tô Phương Dung vẫn chưa hiểu rõ, nhưng cũng không quan trọng! Bây giờ cô lo nhất chính ra, có khi nào anh sẽ thực sự ở lại nhà cô không!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...