“Cựu tổng giám đốc tập đoàn J.L Tần Lệ Phong là một huyền thoại trong giới kinh doanh.
Khi anh mới tiếp nhận tập đoàn thì tập đoàn đang rơi vào khủng hoảng, bố anh là Tần Bảo Đông vì đầu tư thua lỗ đã khiến cổ phiếu của tập đoàn J.L mất giá.”
Trong căn phòng lờ mờ, trên tivi chiếu bản tin về Tần Lệ Phong, làm thế nào mà anh phát triển J.L tới vị trí xuất sắc như ngày hôm nay và đời sống tình cảm riêng tư của anh đều đang hiện ra trước mắt bao người.
Người ngồi trên chiếc sofa đối diện bất động chăm chú nhìn người trên tivi, từ vẻ ngoài trẻ trung, anh tuấn cho đến vẻ chững chạc, trưởng thành của anh, mỗi hình tượng đều thu hút sự chú ý của cô.
Cửa mở ra, có người bước vào.
Là một thiếu nữ cao, hơn hai mươi tuổi, có làn da trắng và đôi mắt to tròn long lanh.
“Phu nhân”.
Cô nhẹ nhàng gọi: “Bà cần uống thuốc rồi.”
Cầm thuốc và cốc nước đem tới, ai ngờ chưa kịp lại gần đã bị cái tát của người phụ nữ hất đổ.
Thuốc vung vãi trên mặt đất, cốc nước vỡ ra từng mảnh.
Y Nhàn vội cúi xuống thu dọn, nhưng người phụ nữ dường như vẫn chưa hả giận, bà túm lấy tóc lôi cô sang một bên: “Ai cho cô vào đây? Tại sao lại quấy rầy tôi!”
Y Nhàn bị đau, hai tay vô thức ôm lấy tóc của mình: “Phu nhân, tôi xin lỗi, tôi biết tôi sai rồi.”
“Ai cho cô vào đây?!”
Người phụ nữ hỏi đi hỏi lại, gương mặt trở nên khó chịu.
“Phu nhân….”
Giọng của Y Nhàn nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lúc này, có người mở cửa, là một chàng trai trẻ tuấn tú với dáng vẻ cao gầy, rắn chắc, nhìn thấy cảnh này, lông mày anh nhíu lại, không nói câu gì liền tiến đến phía người phụ nữ gỡ tay bà ra: “Mẹ! Đủ rồi!”
Người phụ nữ hoàn toàn phát điên, không đếm xỉa gì đến cái tát vừa rồi: “Cút hết ra ngoài cho tôi! Cút đi! Các người đều là người xấu.
Nếu như không phải các người ngăn tôi thì tôi đã sớm gả cho anh ấy rồi, cũng không đến lượt Tô Phương Dung! Tôi hận các người! Tôi hận các người!”
Nước mắt Y Nhàn lăn dài.
Thấy cô bị đau, Triển Doanh Việt dùng sức gỡ tay người phụ nữ ra mới có thể cứu được mái tóc của cô.
Tiếc rằng mái tóc dài suôn mượt ấy đã bị làm rối rung, trán bị đập đến sưng tấy, ánh mắt anh tối sầm lại, anh nắm tay cô đi ra ngoài.
Y Nhàn vội nhắc: “Phu nhân vẫn chưa uống thuốc.”
Triển Doanh Việt trầm giọng nói: “Không có loại thuốc nào có thể chữa được vết thương lòng của bà ấy.”
Anh đưa cô ra ngoài, Y Nhàn không yên tâm ngoái đầu lại nhìn, người phụ nữ trong phòng như không có chuyện gì xảy ra, lại ngồi trên ghế sofa, nở nụ cười trên môi ngắm nhìn người đàn ông trên tivi.
Triển Doanh Việt mang hộp thuốc y tế tới bôi thuốc cho cô trong phong khách.
Y Nhàn vội ngăn lại: “Để tôi tự làm được rồi.”
Anh không ngẩng đầu lên: “Ngồi xuống.”
Tuy anh nhỏ hơn cô một tuổi, vậy mà anh lại rất ga lăng, lời nói ngắn gọn không chút tức giận.
Y Nhàn nhìn anh rồi từ từ ngồi xuống.
Sau khi khử trùng, anh loại bỏ máu tụ, anh dùng lòng bàn tay ấm áp lên trán cô và xoa cho máu tan ra.
Hai người sát gần nhau đến mức cảm nhận được hơi thở của nhau, Y Nhàn đờ người, cụp mắt xuống không nhìn anh.
“Tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi cô.”
Giọng nói của anh vang trên đỉnh đầu.
Y Nhàn nhìn sang một bên, lẩn tránh sự khó hiểu, cô nhẹ nhàng nói: “Không cần xin lỗi.
Đó là điều tôi nên làm.”
Triển Doanh Việt cúi đầu nhìn cô: “Có lúc tôi không hiểu, do cô quá tận tậm hay vì sinh ra tính cô vốn yếu mềm như vậy? Đến phản kháng cũng không biết! Nếu chỉ vì công việc, tôi có thể…”
Biết anh ấy muốn nói gì, Y Nhàn lắc đầu: “Lúc đầu nhận công việc này tối đã biết sẽ rất khổ, nhưng đã nhận thì không thể nói đạo lý được.” Cô nói như tự an ủi mình, lại ngẩng đầu cười nhẹ với Triển Doanh Việt: “Vẫn là câu nói đó, tôi hoàn toàn có thể đảm nhiệm được!”
Triển Doanh Việt nhìn cô chằm chằm, lâu sau mới lên tiếng: “những nhân viên chăm sóc tôi tìm trước đây đều bỏ chạy, đến một tháng cũng không chịu nổi, nhưng cô lại có thể chịu được ba tháng rồi.
Tính ra vẫn là nhà tôi có phúc.”
Dù nói như vậy nhưng trong lời nói của anh không thể hiện lòng biết ơn mà vô tình lại thể hiện sự tức giận không giải thích được.
Y Nhàn nhìn xuống: “Đây là điều tôi nên làm.”
Lại là cái “nên làm” chết tiệt!
Y Nhàn không biết mình đã làm gì sai, anh bỗng dưng đứng dậy, xách hộp thuốc bỏ đi.
Y Nhàn chớp chớp mắt, chịu đau rồi tự xoa lên trán, cô không muốn ngày mai đi học trong bộ dạng này.
Triển Doanh Việt một mình đứng trên ban công, buồn bực rút điếu thuốc ra.
Anh cũng không biết bản thân mình tại sao lại như vậy.
Y Nhàn lại đi vào phòng của bà Triển, bà Triển như không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ gọi cô: “Y Nhàn, lại đây.”
“Vâng, phu nhân.” Y Nhàn ngoan ngoãn bước đến trước mặt bà.
Bà Triển đưa cho cô xem một tấm ảnh quý báu đã cũ: “Cháu nhìn này!”
Trong ảnh là một người đàn ông đẹp trai với vẻ trầm mặc, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao, toát lên vẻ quyến rũ.
“Cháu biết đây là ai không?” Bà Triển hiếm khi lộ ra vẻ e thẹn của một người phụ nữ nhỏ bé, đôi mắt cụp xuống, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.
Ánh mắt Y Nhàn thay đổi, cô làm sao mà không nhận ra cơ chứ?
Đến đây được ba tháng, cô nhìn thấy người ngày đêm bà Triển nhung nhớ đều chỉ là người trong ảnh này! Nhưng cô vẫn giả vờ lắc đầu: “Anh ấy là ai?”
Bà Triển nhìn xung quanh, chắc chắn không có người ngoài, mới khẽ ghé vào tai cô nói nhỏ: “Cô nói cho cháu biết, nhưng cháu đừng nói cho người khác biết, anh ấy không thích người khác biết mối quan hệ này.” Sau đó, bà ấy cười khúc khích và nói với cô từng chữ: “Anh ấy tên là Tần Lệ Phong, và anh ấy là bạn trai của cô!”
Y Nhàn bất lực nhìn xuống: “Phu nhân uống thuốc đi.”
Lúc này, Y Nhàn không biết phải nghĩ gì.
Cô ấy đã vượt bao gian khổ tìm tới đây, tìm được bà ấy rồi, nhưng kết quả…
Đợi đến khi phu nhân ngủ, cô ấy mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
“Y Nhàn”
Có người gọi cô từ phía sau, cô giật mình quay đầu lại mới nhìn rõ ra là Triển Tư Dật.
“Ông ạ.” Cô vội cúi đầu nhưng cô không tuân theo quy tắc ở đây, không gọi ông là “lão gia” như những bảo mẫu khác, vì như vậy khiến cô cảm thấy như bị bán vào đây vậy.
“Ừm.” Triển Tư Dật bước lên phía trước, quan tâm hỏi: “Còn thích ứng không? Phu nhân có làm khó cô không?”
Cô vội vàng đáp: “Không, phu nhân đối với tôi rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Triển Tư Dật khẽ thở dài: “Haiz..
bà ấy bị bệnh mười mấy năm rồi, tôi chỉ mong bà ấy sớm bình phục.
Nhưng trong lòng bà ấy chỉ có người đó.” Nói đến đây, không thể nén lại tiếng sụt sịt, ông lắc đầu cười một mình: “Khi nghĩ đến đời sống vợ chồng, tôi chưa bao giờ bước vào trái tim bà ấy, dù đã sinh bệnh thì người bà ấy nhớ đến vẫn là mối tình đầu!”
Y Nhàn cau mày, mím môi, biết không nên nói nhưng không nhịn được: “Thưa ông, phu nhân chỉ là đang chìm đắm trong bóng hình của quá khứ, sẽ có một ngày bà ấy thoát ra được, ông không thể bỏ rơi bà ấy.”
Phản ứng của cô ngược lại có chút đáng yêu, Triển Tư Dật vui vẻ nhìn cô: “Y Nhàn, cô đối với phu nhân thật tốt!”
Y Nhàn cúi đầu, sợ bản thân sơ hở, chỉ nhẹ nhàng nói: “Trách nhiệm của tôi là chăm sóc phu nhân”.
“Hả?” Triển Tư Dật lại bước lên phía trước, sát gần cô.
Nhìn cô gái yểu điệu này, ánh mắt rực lên, giọng nói khàn hơn: “Y Nhàn, nếu cô cảm thấy khổ thì nói với tôi, tôi có thể sắp xếp cho cô một công việc nhẹ nhàng.
Tôi nghe nói cô sắp phải thực tập rồi đúng không? Cô có thể đến công ty làm thư ký cho tôi.”
Y Nhàn hốt hoảng lùi lại, “Cảm ơn ông đã có lòng tốt.
Tôi đã tìm được đơn vị thực tập rồi.”
“Ồ? Thế à?” Triển Tư Dật vẫn nhìn cô chằm chằm, nụ cười trên gương mặt càng khiến cho người khác phải suy nghĩ: “Không sao, muốn đổi sang công ty tôi thì tìm tôi.”
“Vâng thưa ông.
Tôi biết rồi.”
Y Nhàn cau mày, hai tay nắm chặt lấy góc áo.
“ Được rồi, cô đi làm việc đi, tôi còn có chút chuyện ở công ty.”
Thấy ông chuẩn bị rời đi, Y Nhàn bỗng chốc sững sờ, lúc sau lập tức gọi ông: “Thưa ông, ông … ông không đi gặp bà sao?”
Sự chán ghét hiện ra trong ánh mắt.
Triển Tư Dật xoay người, lại lại vẻ nho nhã ôn hòa: “Tôi không đi nữa, có cô chăm sóc tôi rất yên tâm.”
Nhìn bóng của ông ấy, lông mày Y Nhàn nhíu lại.
Cô vô tình quay lại và đột nhiên sững người.
Cánh cửa phía sau không biết từ lúc nào đã mở ra một kẽ hở, một ánh mắt u ám lúc ẩn lúc hiện.
“Phu nhân.”
Cô ấy muốn nói gì đó, cửa đột nhiên đóng sầm lại!
Y Nhàn cắn môi, không thể cất lên tiếng.
Học đến đêm muộn, Y Nhàn mới có thể đóng sách vở, buông thân thể mệt mỏi bò lên giường chuẩn bị ngủ.
Cứ như vậy, cô mơ hồ, văng vẳng nghe thấy tiếng mở cửa, giống như là mơ mà không phải mơ, mí mắt lại như nặng lên ngàn ký, vô thức lăn qua lăn lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Đột nhiên cửa mở ra, sau đó có người xông vào: “Mẹ!”
Y Nhàn bị giật mình tỉnh dậy, cô ngồi bật dậy, lúc này mới nhìn rõ bà Triển đứng ở đầu giường, trong tay đang cầm con dao sáng loáng.
Nửa đêm, Triển gia đèn đuốc sáng trưng.
“Càn quấy!”
“Nghịch ngợm!”
Triển Tư Dật khiển trách, nhìn chằm chằm vào ngón tay của vợ mình, sắc mặt tái nhợt Y Nhàn: “Bà có biết vừa rồi anh làm gì không? Suýt chút nữa đã giết chết cô ấy rồi!”
Bà Triển nhếch khóe môi, thản nhiên cười đầy hận ý: “Tôi chỉ muốn cô ta chết!”
Y Nhàn dường như đứng hình, toàn thân ớn lạnh.
Cô chậm rãi quay đầu lại nhìn người phụ nữ luôn mồm nói muốn giết mình: “Phu nhân.
Tại sao?”
Bà Triển trực tiếp nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên môi càng ngày càng quái dị: “Tại sao? Cô không rõ sao?”
Triển Doanh Việt từ nãy không nói gì bỗng dưng đứng dậy, đi tới kéo tay Y Nhàn: “Tôi đưa cô về phòng.”
Triển Tư Dật hờ hững liếc nhìn, chậm rãi nói: “Muộn như vậy rồi không thích hợp lắm.
Con về ngủ trước đi.
Bố sẽ tìm người đưa cô ấy về.”
Y Nhàn đứng đó ngại ngùng: “Thưa ông, không cần phải phiền như vậy, tôi tự về là được rồi.”
Cô đang định đi, nhưng cổ tay bị người khác giữ lại, cô hất ra mấy lần nhưng đối phương lại không có ý buông ra.
Triển Doanh Việt phút chốc nhìn chằm chằm cha mình, ánh mắt đầy vẻ châm chọc: “Đến vợ của mình mà cha còn không quan tâm, từ lúc nào bố bắt đầu quan tâm đến người phụ nữ khác vậy?”
Triển Tư Dật tỏ vẻ không vui: “Sao? Chuyện gì thì bố cũng phải giải thích với con à?”
“Chỉ cần liên quan đến Y Nhàn, con đều muốn nghe.” Triển Doanh Việt siết chặt tay kéo cô vào trong lòng, một tay ôm lấy vai cô, vừa đủ ôm cô vào lòng, nhìn bố đầy khiêu khích.
Triển Tư Dật lạnh nhạt nhìn anh không nói lời nào.
Y Nhàn xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu xuống đất! Bọn họ đang làm gì vậy? Hai bố con bọn họ luôn không vừa mắt nhau, cảnh đối đầu gay gắt này là thường xuyên.
Nhưng tại sao lại lôi cô ấy ra để cãi nhau? Cô ấy chỉ muốn yên ổn bên cạnh bà Triển, hoàn toàn không hề có hứng thú với tranh đấu giữa hai bố con bọn họ!
Nhìn thấy chồng và con trai ghen tuông trước mặt mình, từ đầu tới cuối bà Triển đều nở một nụ cười quái dị.
Đến khi phu nhân ngủ rồi, Y Nhan mới rời đi.
“Y Nhàn, cô thôi việc đi.”
Triền Doanh Việt dựa vào tường, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Tiện thể cô muốn làm gì, tôi đều sẽ tác thành.”
Y Nhàn lắc đầu.
Rời đi?
Cô chưa từng nghĩ tới.
“Tại sao không muốn đi?” Triển Doanh Việt tiến lên phía trước, có chút hăm dọa.
Áp sát cô, anh đè cô vào tường, giọng nói vô cùng căng thẳng: “Tôi không tin cô không nhìn ra tâm ý của bố tôi đối với cô!”
“Thế thì sao?”
Ngoài dự đoán, Y Nhàn lại phản bác lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, bình tĩnh và lại kiên trì.
“Xem ra cô luôn biết.”
Càng như vậy, Triển Doanh Việt càng không sao hiểu được: “Tại sao cô không trốn tránh ông ấy? Vì tiền sao?”
Y Nhàn mím chặt môi, đột nhiên nói: “Không sai! Công việc này lương cao như vậy, tôi mới không nỡ bỏ!”
Triển Doanh Việt cố chấp nhìn cô: “Chỉ cần cô bỏ việc, tôi trả cô gấp đôi!”
Y Nhàn lần này không lui lại: “Không công thì không lương, tôi chỉ lấy phần mình xứng đáng.” Sau đó, cô gật đầu: “Nếu không có chuyện gì, tôi về nghỉ ngơi trước.”
Triển Doanh Việt giống như một con gà trống đã bị đánh bại, quay đầu trừng mắt nhìn cô: “Y Nhàn, thật sự chỉ có cô như thế thôi!”
Y Nhàn tiếp tục đi về phía trước, làm như không nghe thấy.
Không liên quan đến tiền, cô ấy nói gì cũng sẽ không rời đi.
Dẫu sao cô đã tìm người phụ nữ này suốt mười năm nay! Cuối cùng cũng có cơ hội gặp bà ấy, còn còn thể ở bên cạnh bà ấy, đối với Y Nhàn mà nói đây là niềm hạnh phúc vô bờ bến và vô cùng mãn nguyện.
Trời sáng, Y Nhàn dậy sớm tự tay chuẩn bị bữa sáng cho bà Triển.
Cô đang định đến phòng của bà Triển, nhìn thấy bà đang nằm bò dưới đất vẽ, muốn đến đỡ bà dậy, nhưng lại bị bà Triển từ chối: “Cơm đặt ở đó đi.”
“Vâng”
Y Nhàn đặt trên bàn, cúi đầu đảo mắt một lượt, trên đất có rất nhiều bản vẽ thiết kế bị tô vẽ lung tung.
“Chết đi!” bà Triển lại xé một bản, “tìm không ra một chút cảm hứng!”
“Phu nhân, trang sức mà bà thiết kế rất đẹp!” Y Nhàn luôn mồm khen, sớm đã biết bà Triển là một nhà thiết kế được mọi người yêu thích, trình độ của bà được người trong ngành đánh giá cao.
“Không, không đẹp.” Bà Triển lại xé một bản, vò nát rồi ném vào thùng rác.
Y Nhàn luôn cảm thấy đáng tiếc: “Nhưng tôi thấy rất đẹp.”
Bà Triển ngẩng đầu nhìn cô, hiếm khi nở nụ cười ấm áp: “Cháu cũng thích thiết kế trang sức à?”
“Vâng! Cháu thích!” Y Nhàn không giấu diếm niềm yêu thích với điều này rồi ngượng ngùng nói: “Cháu học đại học chính là học thiết kế, chỉ có điều học không kỹ, không phải là kiểu mà giáo sư thích, ông ấy nói cháu không phù hợp với ngành này.”
“Phi lý!” bà Triển nghe xong xì mũi giễu cợt, “Giáo sư của các cháu thích học sinh hàng đầu học theo trường cao đẳng, chỉ có điều là sản phẩm phục chế của ông ấy dừng rồi! Ông ấy chắc chắn không phải là người quyết định phù hợp với cháu hay không!”
Sau đó, bà ấy cầm giấy bút đẩy đến trước mặt: “Coi như cháu hiểu cô, coi cô là khách của cháu, vẽ cho cô một cái vòng cổ đi.”
“Cháu?”
“Không sai, chính là cháu.”
Y Nhàn vừa mừng vừa lo: “Thật sự có thể ạ?”
Bà Triển cười: “Cô nói có thể là cháu có thể.”
Y Nhàn ngơ ngác nhìn bà ấy, bỗng dưng sống mũi cay cay, cô vội cúi đầu nhìn đi chỗ khác: “Vâng! Cháu sẽ không để phu nhân thất vọng!”
Y Nhàn đắm chìm vào thiết kế, khác hẳn với vẻ khôn khéo thường ngày, cô ấy nghiêm túc đến mức như muốn tỏa sáng.
Bà Triển nhìn cô gái nhỏ này, như thể nhìn thấy chính mình hồi đó.
Thời gian trôi qua trong vô thức, khi Y Nhàn ngẩng đầu lên lần nữa thì ngoài trời đã tối, trong phòng chỉ còn lại mình cô.
“Phu nhân?”
Cô lập tức bỏ bút xuống, đẩy cửa ra đi tìm bà Triển.
Tình trạng của bà Triển lúc tốt lúc không, luôn phải có người bên cạnh, chỉ trách bản thân lúc nãy quá mải mê nên đã không phát hiện bà ấy biến mất!
Nhưng cô tìm một vòng cũng không tìm thấy người, Y Nhàn cuống quá khóc: “Làm sao đây? Bà ấy đi đâu rồi?”
“Y Nhàn, cô đang tìm gì thế?”
Đúc lúc Triển Doanh Việt đang tập thể dục, trên gác nhìn thấy cô hấp ta hấp tấp đi ra đi vào nên đã đi xuống xem.
Y Nhàn nhìn thấy anh ấy liền nắm lấy cánh tay của anh: “Không thấy bà Triển đâu rồi! Làm sao đây? Tôi đều tìm hết tất cả các phòng rồi nhưng đều không thấy bà ấy.
Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”
Triển Doanh Việt không nói lời nào, liền cùng cô ấy tìm người.
Nhưng như cô ấy nói, trong biệt thự vốn không có thấy bóng dáng người đâu, Y Nhàn đã khóc đến mức mắt đỏ hoe: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Triển Doanh Việt nhìn cô ấy, đột nhiên kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng an ủi cô: “Đừng khóc, chúng tôi nhất định sẽ tìm được bà đấy.”
“Thật không?” cô ứa nước mắt bất lực nhìn anh.
Y Nhàn yếu mềm bé nhỏ bất lực lúc này khiến người khác thấy thương xót.
Triển Doanh Việt nhẹ nhàng đưa tay lên vén tóc hai bên má ra sau tai: “Ừ, tin tôi.”
Y Nhàn vội ra khỏi lòng anh: “Xin lỗi, vừa nãy tôi…Chúng ta đi tìm phu nhân đi!” Nói xong cô liền quay người rời đi.
Triển Doanh Việt đối với cô có phải là….
Không, làm sao mà như thế được? Nhất định không thể! Cô và Triển Doanh Việt hoàn toàn không thể có khả năng này được!
Cho nên, là cô đã đưa ra ám hiệu sai?!
Chết tiệt! Cô đang làm gì thế này?
Nhìn dáng vẻ chạy trốn vào đồng hoang của cô, Triển Doanh Việt hít một hơi thật sâu sốc lại tinh thần, bây giờ điều quan trọng nhất chính là tìm ra mẹ!
Tương lai còn dài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...