Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng


Kế hoạch lần trước chẳng qua là còn chưa thực hiện, Cư Hàn Lâm cũng chẳng qua là nói đại khái với bọn họ, chỉ là muốn mọi người chuẩn bị trước một chút, mà bản kế hoạch hiện tại, lại hoàn toàn biến thành một việc và kế hoạch cụ thể, đặt ở đây.
Tào Mặc mặt xám như tro, căn bản cũng không biết phải nói thế nào mới tốt, cũng bởi chẳng còn bất cứ đường lui nào nữa.
Tào Mặc có một cảm giác tuyệt vọng, cô ấy đã thừa nhận hiện thực bản thân đang chìm trong đầm lầy lúc này.
“Cô còn gì muốn nói nữa không?” Còn chưa đợi Cư Hàn Lâm và Lâm Dịch Tuấn chất vấn thêm điều gì, Mục Đình Tương ở bên cạnh lại bắt đầu thêm mắm thêm muối, căn bản cũng không còn chỗ có thể nói nữa.
Tào Mặc cũng không trả lời nữa, cũng không nói gì, chỉ biết cúi đầu khóc mãi, cô ấy rất muốn khóc lớn nói rằng không phải tôi, nhưng ba chữ này, vào giờ khắc này chẳng qua là bất lực và hoàn toàn vô dụng.
Chị Đỗ ở bên cạnh thấy vậy cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng cũng lực bất tòng tâm.
“Cô biết phải làm thế nào chưa?” Lâm Dịch Tuấn ở bên cạnh nhàn nhạt nói ra một câu như vậy.
Tào Mặc cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được thêm được nữa, Tào Mặc trực tiếp cứ như vậy khóc lớn chạy ra ngoài.
Mọi người đều đang ở trước cửa chờ đợi, bị gọi vào trong chất vấn cũng chỉ có bốn người bọn họ, mọi người còn chưa biết bất cứ chuyện gì, ở bên ngoài vô cùng khẩn trương.
Khi nhìn thấy Tào Mặc khóc lớn chạy ra ngoài, mọi người vốn dĩ đều vây tới, cũng muốn hỏi kết quả, rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng lại nhìn thấy Tào Mặc khóc lóc sụp đổ.
Thực ra trạng thái này của Tào Mặc, nhìn thế nào cũng không thấy giống phản ứng mà một kẻ tiết lộ nên có, cô ấy đau lòng như vậy, cũng tuyệt vọng như vậy.
Vốn dĩ nguyện vọng của cô ấy là, có thể ở trong công ty mà mình thích, phấn đấu cả một đời, bây giờ lại phải rời đi trong trạng thái như thế này.
Tào Mặc trở lại vị trí của mình, bắt đầu điên cuồng sắp xếp đồ đạc của mình, vừa khóc lóc, tựa như khăn giấy cũng không thể ngăn lại nước mắt của bản thân cô ấy.
Lạc Cẩn Thi và chị Đỗ cũng chạy ra theo, bọn họ bất lực đứng ở bên cạnh, không biết phải nói câu gì để an ủi mới được.
Không biết sự việc rốt cuộc tại sao lại trở thành như thế này, không thể nào đoán trước được.


Các nhân viên đứng xung quanh không biết chuyện gì, chỉ biết đứng nhìn Tào Mặc sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Lạc Cẩn Thi rất muốn đi cầu xin giúp, nhưng nhìn thấy Cư Hàn Lâm đang tức giận như vậy, cô cảm thấy không có cách nào có thể nói chuyện tử tế.
Phùng Hạng đang ở dưới đợi Tào Mặc, không biết tại sao cô cứ chậm chạp mãi không xuống, anh ta đang định đi vào trong công ty, lại phát hiện cửa thang máy mở ra, Tào Mặc từ bên trong đi ra.
Nhưng trạng thái của cô ấy hoàn toàn thay đổi rồi, trên tay còn ôm một đống đồ lớn, khóe mắt hồng hồng, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, Phùng Hạng lập tức chạy tới, cầm giúp cô ấy đồ đạc trên tay.
Đồ đạc trên tay của cô ấy vô cùng hỗn loạn, căn bản cũng không biết là đã sắp xếp thế nào để đi ra ngoài, thần thãi cũng đờ đẫn.
“Có chuyện gì vậy?” Phùng Hạng vô cùng lo lắng.
“Thật sự không phải là em.” Tào Mặc cứ ngơ ngác như vậy nhìn Phùng Hạng, chỉ có thể nói ra lời như vậy: “Không phải em.”
“Anh biết, không phải em, anh tin em, không phải em, không phải Tào Mặc của chúng ta.”
Rõ ràng trên tay còn có rất nhiều đồ, Phùng hạng vẫn còn cứng rắn muốn giơ một tay ra ôm lấy Tào Mặc, anh còn chưa biết bất cứ chuyện gì, nhưng anh vẫn cứ nói với bản thân như vậy, cái gì anh cũng tin.
Tào Mặc khóc càng lợi hại hơn, tất cả những uất ức, vào khoảnh khắc nhìn thấy Phùng Hạng toàn bộ đều bộc phát ra ngoài, toàn bộ đều trở nên uất ức hơn, càng đau khổ hơn.
“Cũng không phải là anh, không phải là anh.” Tào Mặc lại lẩm bẩm nói như vậy, không biết phải làm sao mới ổn.
Phùng Hạng biết được chuyện mà Tào Mặc nói rốt cuộc là chuyện gì, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì mà uất ức như vậy.
“Đúng vậy, không phải anh, cũng càng không phải là em.” Phùng Hạng ôm lấy cô ấy, giọng nói trầm thấp, dịu dàng.
Tào Mặc nhận được tin nhắn, cô ấy đã không còn muốn xem nữa, cảm giác tất cả những gì nhận được đều là tin tức không tốt.
“Chúng ta đi thôi.” Phùng Hạng đặt toàn bộ đồ đạc vào trong xe, cũng không đưa Tào Mặc về nhà, mà đến một cửa hàng đồ ngọt.


Anh từ trước đến giờ đều biết, khi tâm trạng Tào Mặc không tốt, sẽ ăn rất nhiều đồ ngọt.
Tào Mặc ngồi vào chỗ, vẫn còn thút tha thút thít, nước mắt không thể ngừng rơi xuống, Phùng Hạng gọi cho Tào Mặc món bánh ngọt mà cô ấy thích nhất.
Lúc này, điện thoại của Tào Mặc lại nhận được một tin nhắn mới, cô ấy cảm thấy rất thần kì, hôm nay làm sao mà lại nhận được nhiều tin nhắn một lúc như vậy, cô ấy khóc sướt mướt mở điện thoại ra.
Tin nhắn đầu tiên là của Lạc Cẩn Thi, chỉ có vài chữ ngắn ngủi.
“Tôi tin cô.” Nước mắt của Tào Mặc cảm giác như càng trở nên dữ dội hơn, lại một lần nữa ùn ùn kéo tới.
Mà một tin nhắn khác lại là của Lâm Dịch Tuấn gửi tới.
“Cảm ơn sự hợp tác hôm nay của cô.

Phùng Hạng sẽ giải thích kĩ càng cho cô hiểu.” Nước mắt của Tào Mặc đột nhiên ngưng lại, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Chuyện này là sao?” Nước mắt của Tào Mặc còn chưa khô đã lập tức đưa điện thoại tới cho Phùng Hạng xem, chất vấn anh đây rốt cuộc là chuyện gì, Phùng Hạng cười bắt đầu nói.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể nói cho quỷ thích khóc này biết rồi.
Khi Phùng Hạng bị công ty sa thải, nội tâm anh sụp đổ, mặc dù cuối cùng anh vẫn tiêu sái mà rời đi như vậy, mỉm cười mà rời đi.
Nhưng đối với anh mà nói, vẫn vô cùng tức giận, anh cảm thấy cực kì không công bằng, lúc trở về, anh thế nào cũng cảm thấy đoạn video này đã qua biên tập chỉnh sửa ác ý, không biết là tại sao, mọi người đều tin đến vậy.
Cho dù có là thật, thì cái này cũng có thể chứng minh bản thân anh là kẻ tiết lộ tin mật sao? Anh không cảm thấy Lâm Dịch Tuấn và Cư Hàn Lâm là người sẽ chỉ tin tưởng lời từ một phía như vậy, nhưng mọi chuyện quả thực đã xảy ra rồi.
Ngay tối hôm đó Phùng Hạng nhận được tin nhắn của Lâm Dịch Tuấn, nói là có chuyện muốn nói với anh.

“Tôi biết không phải cậu.” Vốn dĩ lúc nhìn thấy Lâm Dịch Tuấn, Phùng Hạng vẫn còn có chút không biết thích ứng thế nào, không biết phải làm thế nào mới ổn.
Nhưng Lâm Dịch Tuấn vừa tới liền đã mào đầu rửa sạch mọi oan khuất của Phùng Hạng, Phùng Hạng càng cảm thấy kì lạ rồi, tại sao vẫn còn đối xử với bản thân anh như vậy chứ?
“Chúng tôi là cố ý làm như vậy, chúng tôi biết là còn có người khác, chỉ là muốn dẫn dụ kẻ đó ra mặt mà thôi.”
Lâm Dịch Tuấn từ từ giải thích, kể lại sự việc từ đầu tới cuối một lượt, Phùng hạng mới dần dần biết được kế hoạch của Cư Hàn Lâm và Lâm Dịch Tuấn.
Lâm Dịch Tuấn và Cư Hàn Lâm là tương kế tựu kế, để Phùng Hạng rời đi trước, đến thời điểm có lẽ lại có một bát nước bẩn sẽ hắt lên người Tào Mặc, mọi người phải thông qua những việc này để chắc chắn.
Vì vậy chỉ có thể uất ức Tào Mặc tạm thời rời khỏi công ty trước.
“Bây giờ cậu cứ xem như là nghỉ phép có lương đi, chúng ta chỉ là làm cho có hình thức, đến lúc thích hợp sẽ không giống thế nữa, hy vọng cậu có thể nhẫn nhịn chịu đựng, làm khó cậu rồi.” Lời của Lâm Dịch Tuấn nói rất khách khí.
Phùng Hạng có cảm giác như đang nằm mơ, vốn dĩ còn nghĩ rằng tất cả đã không còn hy vọng nữa, bây giờ vào lúc này, lại có sự thay đổi, mọi chuyện hoàn toàn đảo ngược.
“Không nói trước cho mọi người biết nguyên nhân là bởi vì dưới tình huống không hiểu chuyện gì, cảm xúc của các cậu mới càng trở nên chân thực, mới không bị kẻ đó nghi ngờ, sợ các cậu biết được sự tình trước sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy tại hiện trường.” Lâm Dịch Tuấn đưa ra rất nhiều lời giải thích.
Trước khi Lâm Dịch Tuấn rời đi, còn vỗ vỗ vai Phùng Hạng: “Bây giờ dáng vẻ đàn ông như thế này ngầu thế nào chứ.”
Phùng Hạng càng cảm thấy kinh ngạc, một người hoàn toàn không thích nói cười như Lâm Dịch Tuấn vậy mà lại nói những lời này với bản thân.
Vì vậy lúc đó Lâm Dịch Tuấn cũng nhờ cậy anh, nếu như Tào Mặc cũng bị dính líu, sau khi mọi chuyện xảy ra, liền nhờ cậy anh tới giải thích cho cô ấy, Lâm Dịch Tuấn sẽ gửi tin nhắn để Tào Mặc tới chất vấn Phùng Hạng.
Sự phát huy của Tào Mặc hôm nay thực sự là quá mức đặc sắc, nước mắt nước mũi liên tục chảy ra không ngừng, làm cho Lâm Dịch Tuấn và Cư Hàn Lâm cũng cảm thấy có chút có lỗi khi gây ra cục diện như thế này.
Phùng Hạng cũng cảm thấy trong lòng vô cùng đau lòng.
Khi nghe được những lời này, sắc mặt của Tào Mặc xảy ra biến đổi cực lớn, cô ấy cảm thấy bản thân bị lừa gạt, tình cảm của bản thân cũng trở nên lãng phí.
“Em thực sự là khóc vô ích rồi.” Sắc mặt Tào mặc có chút đưa đám.
“Nhưng mà em cũng có thể nghỉ ngơi có lương rồi.” Phùng Hạng biết phải nói như thế nào mới có thể khiến Tào Mặc cảm thấy vui vẻ nhất.
Sắc mặt của Tào Mặc quả nhiên trở nên hoàn toàn khác, bắt đầu cười ngốc nghếch với đĩa bánh ngọt trước mặt.
Hôm nay khóc lóc buồn bã rồi lại vui vẻ quá mức khiến cô ấy cảm thấy cực kì mệt mỏi, mà hiện tại là lúc cảm thấy hết sức hạnh phúc.


Mà tin nhắn của Lạc Cẩn Thi cũng tiếp thêm cho bản thân cô ấy sức mạnh cực kì lớn, cô ấy cảm nhận được niềm vui khi được tín nhiệm.
Phùng Hạng cười xoa xoa đầu Tào Mặc: “Nha đầu ngốc.”
Khi Tào Mặc khóc lóc chạy ra khỏi công ty, tâm tình của Lạc Cẩn Thi cũng thực sự không rõ là tư vị gì, cô ngồi trên chỗ của mình mà cảm thấy khó yên lòng.
Chuyện này mặc dù thấy rất mạch lạc, nhưng thực ra cũng cực kì hoang đường, một người nếu như muốn bán đứng công ty của mình, sẽ không thể để lại quá nhiều chứng cứ như vậy, sẽ không lộ liễu để ai cũng cảm nhận được như vậy.
Lạc Cẩn Thi không biết tại sao Lâm Dịch Tuấn và Cư Hàn Lâm lại tình nguyện tin tưởng như vậy, lại tình nguyện giải quyết chuyện này theo cách đó.
Cô do dự rất lâu, cuối cùng gửi cho Tào Mặc một tin nhắn.
“Tôi tin cô.”
Lạc Cẩn Thi vẫn luôn giữ lại tin nhắn đó, câu trả lời của cô hoàn toàn tương phản với tin nhắn mà Tào Mặc gửi cho cô, giống như là một kiểu hô ứng.

Cô không biết một tin nhắn như vậy của bản thân có thể tiếp thêm sức mạnh cho Tào Mặc không, có thể giúp cô ấy bớt đau lòng hay không.
Những người xung quanh vẫn còn những tin đồn đang lan truyền, không biết là ai bắt đầu nói, nói rằng Phùng Hạng và Tào Mặc, đôi tình nhân này cùng bắt tay bán đứng công ty, khiến Lạc Cẩn Thi và chị Đỗ đều cảm thấy rất khó chịu.
“Không biết tình hình thế nào thì im hết lại cho tôi, công ty không phải chỗ để mấy người nói chuyện phiếm.” Chị Đỗ lại đứng ra bắt đầu nói, có lúc Lạc Cẩn Thi cảm thấy rất cảm kích, cảm thấy sự tồn tại của chị Đỗ thực sự rất tốt.
“Đây không phải là chuyện ván đã đóng thuyền rồi sao?” Mục Đình Tương đứng ở bên cạnh nhỏ giọng lầm bầm nói, chị Đỗ lập tức quay qua trợn mắt với cô ta.
Khi Lạc Cẩn Thi lại tức giận đứng trước mặt mình một lần nữa, Cư Hàn Lâm hoàn toàn hiểu rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà Lạc Cẩn Thi có thái độ như vậy với mình.

“Sao thế?” Cư Hàn Lâm ngẩng đầu nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui