Lạc Cẩn Thi không khỏi cúi đầu quan sát bản thân, cô cũng sợ bị người chê cười là không biết cách ăn mặc.
Rất nhiều người, trong đó có một số người là khách mời từ những công ty khác, cũng đều tới đây để chúc rượu Cư Hàn Lâm.
Bọn họ chưa từng thấy Cư Hàn Lâm mang bạn gái tới những buổi tiêc như này, thậm chí họ còn chưa từng thấy anh tôiđưa bạn gái ra ngoài chơi nữa kìa.
Cho nên bọn họ đoán đây có lẽ là người con gái Cư Hàn Lâm vô cùng quý trọng, nên đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội nịnh nọt này được.
“Tổng giám đốc Cư, vị này chính là?” Tất cả mọi người chờ Cư Hàn Lâm trả lời.
“Bạn gái của tôi.” Cư Hàn Lâm tỏ ra vô cùng thoải mái, sau đó tươi cười chạm cốc cùng mọi người.
“Mắt nhìn người của Tổng giám đốc Cư tốt thật đất, đúng là một cô gái có phúc mà.”
Có rất nhiều người trong cái vòng luẩn quẩn này muốn mang con gái mình lên giường Cư Hàn Lâm, bây giờ thì chẳng còn hy vọng gì nữa rồi.
Lạc Cẩn Thi được mọi người tâng bốc, trong lòng cảm thấy hơi ngượng ngùng, mà Cư Hàn Lâm bên cạnh cũng chỉ biết cười.
Tuy Lạc Cẩn Thi tỏ ra vô cùng lễ phép và vui vẻ với mọi người, nhưng cô vẫn rất muốn tìm người quen để nói chuyện rồi nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Lạc Cẩn Thi nhanh chóng nhìn thấy Đỗ Tương Dao, cô ấy trông rất khác với đám người trang điểm xinh đẹp trong buổi tiệc, thậm chí cô ấy còn không chú ý ăn mặc quá nhiều nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Trên người Đỗ Tương Dao mang một loại khí chất thanh lịch vô cùng, cho dù không quá để ý đến cách ăn mặc, cô vẫn có thể nổi bật giữa đám đông.
Cư Hàn Lâm cảm thấy Lạc Cẩn Thi đứng cạnh hơi bồn chồn, sau đó anh lại nhìn thấy Đỗ Tương Dao, Cư Hàn Lâm bèn buông tay Lạc Cẩn Thi ra, nói nhỏ bên tai cô: “Em đi tìm Đỗ Tương Dao đi.”
“Vâng ạ.”
Lạc Cẩn Thi đứng cạnh khẽ thở phào một hơi, Cư Hàn Lâm cũng nghe thấy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Mà ngạc nhiên nhất là, Trần Nhã Thanh đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh, chẳng ai biết cô ta sẽ đến.
Trần Nhã Thanh mặc một chiếc váy ngắn màu rượu vang, vừa nhìn đã biết do cô ta cố tình trang điểm, ăn mặc, trên đầu còn đeo trang sức lấp lánh, nhìn qua như một nữ thần Hy Lạp bước ra từ câu chuyện đồng thoại xưa cũ.
Lạc Cẩn Thi cũng không nhịn được phải cảm thán trong lòng một phen, bộ đồ này thật sự rất hợp với Trần Nhã Thanh.
Nhưng sau khi thấy Trần Nhã Thanh bước vào hội trường, Cư Hàn Lâm không khỏi cau mày.
Không biết ai trong công ty lộ ra địa điểm và thời gian của bữa tiệc này, mà Trần Nhã Thanh lại có thể xuất hiện đúng lúc bữa tiệc bắt đầu, vừa vặn gây sự chú ý với mọi người.
Đỗ Tương Dao nhỏ giọng nói: “Sao cô ta lại đến đây?”
Trong hội trường lúc này đều vang lên tiếng bàn tán.
“Sao cô ta lại ở đây?” “Đây chẳng phải là cô gái đã chờ ông chủ của chúng ta dưới cửa công ty đấy sao?”
Tất cả mọi người đều đang bàn tán, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Cơn lốc xoáy vất vả lắm mới tan, lại bắt đầu xoay tròn.
Lạc Cẩn Thi cũng không biết làm thế nào cho phải, rõ ràng cô mới là bạn gái chính thức, nhưng khi nhìn thấy Trần Nhã Thanh, trong lòng cô bỗng nhiên sẽ sinh ra cảm giác tự ti.
Trần Nhã Thanh cũng không đi đến chỗ Cư Hàn Lâm, cô ta chỉ lấy một ly rượu sâm banh, giơ lên từ phía xa, hướng về phía Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm trực tiếp giả vờ như không thấy, quay mặt sang hướng khác.
Mọi người đều cảm thấy Trần Nhã Thanh thật sự là một người phụ nữ lợi hại, không những từng công khai rằng mình là vị hôn thê của Cư Hàn Lâm trước mặt mọi người, giờ lại tự nhiên chạy vào bữa tiệc riêng của công ty, thậm chí còn không biết xấu hổ chào hỏi với Cư Hàn Lâm.
Cũng có rất nhiều người nhìn về phía Lạc Cẩn Thi, ai cũng để ý tâm trạng của cô, bắt đầu nhìn biểu cảm của cô, từ đó phỏng đoán suy nghĩ và cảm xúc thật sự của cô.
Lạc Cẩn Thi cũng chỉ mỉm cười đầy thiện ý.
Trong lòng Lạc Cẩn Thi thật ra đã nổi bão từ lâu, thậm chí cô còn cảm thấy hơi sợ hãi.
Cũng không biết ai trong công ty tiết lộ cho Trần Nhã Thanh địa điểm và thời gian của buổi tiệc, cũng không biết liệu việc Trần Nhã Thanh mặc váy màu rượu vang có phải chỉ là sự trùng hợp hay không?
Lạc Cẩn Thi còn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó.
“Lạc Cẩn Thi, cô sẽ mặc gì vào buổi tiệc đó, để chúng tôi biết còn tránh đi.”
“Sao chúng ta không thể mặc trùng nhau?”
“Ai mà dám đụng hàng với vợ của ông chủ cơ chứ!” Có người nói đùa khiến tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Lúc này, Lạc Cẩn Thi mới thẹn thùng nói là váy rượu vang.
Liệu có ai đó cố tình nói cho Trần Nhã Thanh biết cô sẽ mặc váy màu rượu không? Muốn Trần Nhã Thanh ăn mặc trang điểm một phen để khiến cô xấu hổ.
Lạc Cẩn Thi không dám phỏng đoán, cô chỉ cảm thấy thật may mắn, may mà lúc trước, Cư Hàn Lâm đã đưa mình đi thay bộ đồ khác.
Còn Trần Nhã Thanh khi nhìn thấy Lạc Cẩn Thi, hiển nhiên ánh mắt cô ta thoáng thay đổi, tỏ vẻ hơi kích động.
Lạc Cẩn Thi cũng không biết có phải bởi vì phát hiện cô không mặc chiếc váy màu đỏ rượu đó hay không?
Trần Nhã Thanh tỏ ra mình như nữ chủ nhân của bữa tiệc, ai đến chào hỏi cô ta cũng đều quang minh chính đại đáp lại.
Trần Nhã Thanh bưng ly rượu, cũng không chỉ cạn ly nâng chén một cách hoà thuận và vui vẻ đơn giản như vậy, cô ta trực tiếp bước tới chỗ của Lạc Cẩn Thi.
Trần Nhã Thanh cũng không biết mình lấy dung khí từ đâu ra, nhưng ỷ vào sự yêu thích của mẹ Cư Hàn Lâm dành cho mình, cô ta liền cảm thấy như tình cảm của mình đã được công nhận.
Nhớ lại ngày ấy, khi cô ta và Tô Phương Dung chờ đợi Cư Hàn Lâm lâu như vậy, mà anh nhất định không trở lại.
Trần Nhã Thanh cảm thấy tất cả đều do Lạc Cẩn Thi, cô ta nhất định phải làm cho Lạc Cẩn Thi xấu mặt, cô ta phải quyết tâm vì lễ đính hôn của chính bản thân mình.
“Lạc Cẩn Thi sẽ mặc váy dài màu rượu vang trong buổi tiệc.” Đây là tin tức mà Trần Nhã Thanh nhận được và là điều chắc chắn 100%.
Mà Lạc Cần Thi đã thật sự quyết định chọn cho mình một chiếc váy màu rượu lấp lánh, vô cùng hợp với dáng người nhỏ nhắn của cô, hơn nữa da của Lạc Cẩn Thi lại rất trắng, mái tóc quan nhẹ vừa thả nhẹ trên vai, nhìn qua vô cùng trưởng thành, cùng với đôi môi đỏ mọng, ngay cả Trần Nhã Thanh cũng cảm thấy Lạc Cẩn Thi thật sự rất đẹp.
Cô ta không ngờ Lạc Cẩn Thi cũng hợp với phong cách này như vậy, dường như đã nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân của yến hội này vậy.
So với cách ăn mặc của Lạc Cẩn Thi, bộ váy này của cô ta quả thực là rất nhạt nhẽo vô vị.
Trần Nhã Thanh nghĩ vậy, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, đi về phía Lạc Cẩn Thi.
Cư Hàn Lâm thấy vậy cũng ngay híp mắt theo dõi, không biết Trần Nhã Thanh này đang định giở trò gì.
Đỗ Tương Dao cũng không biết Trần Nhã Thanh bước tới đây để làm trò gì.
“Cuối cùng tôi cũng có thể gặp bạn gái trong truyền thuyết của tổng giám đốc Cư.” Trần Nhã Thanh cười nói.
“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà?” Lạc Cẩn Thi cũng không tỏ ra sợ hãi, cô cứ mỉm cười đáp lại.
“Xem trí nhớ của tôi này.” Trần Nhã Thanh đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười của cô ta cũng khiến người ta cảm thấy không hề thoải mái.
Đỗ Tương Dao đứng xem Trần Nhã Thanh cười đến mức ngả nghiêng, hơi lo lắng nhìn chén rượu trong tay cô ta, sợ cô ta cố ý hắt lên người Lạc Cẩn Thi.
Cô ấy đã từng thấy nhiều chuyện như vậy, có một số việc, trong lòng người khác nghĩ mình đã giấu rất kỹ, Đỗ Tương Dao vẫn có thể nhìn ra một cách vô cùng rõ ràng.
“Ha ha ha ha…” Trần Nhã Thanh cảm thấy mình diễn vô cùng tự nhiên, chẳng ai có thể nói cô cô ý…
Khi cơ thể Trần Nhã Thanh hơi nghiêng sang, Đỗ Tương Dao lập tức kéo Lạc Cẩn Thi ra sau lung mình, mà chén rượu đã được Trần Nhã Thanh tính toán rõ ràng kia lại vừa đúng hắt lên người Đỗ Tương Dao.
Rượu lạnh dính lên người cô, vốn chẳng có mấy người để ý đến chuyện ở đây, nhưng Đỗ Tương Dao vẫn cố ý kêu lên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía này.
“Trời ạ!”
“Đỗ Tương Dao, cô không sao chứ?” Lạc Cẩn Thi thân thiết hỏi.
Trần Nhã Thanh lúc này mới hoảng hốt: “Xin Lỗi… Xin lỗi…”
Lạc Cẩn Thi đứng bên cạnh cũng hoảng sợ, nhờ Đỗ Tương Dao mà cô ấy mới thoát được chuyện này.
Cư Hàn Lâm lập tức bước tới đây, tất cả mọi người cùng im lặng chờ đợi xem sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Sao lại thế này?”
Đỗ Tương Dao vội vàng nói: “Có người không cẩn thận, cầm cốc không chặt mà thôi.” Nhưng câu nói của cô ấy là lại vô cùng rõ ràng, thể hiện sự trỉ trích nặng nề.
“Cô đi thay quần áo trước đi.”
Lúc này Đỗ Tương Dao mời rời đi, khi đi cô còn kịp trợn mắt hung dữ với Trần Nhã Thanh.
Trần Nhã Thanh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Ngay khi mọi người bắt đầu chìm vào không khí xấu hổ, đột nhiên nhạc vang lên, thời gian khiêu vũ tới rồi.
Cư Hàn Lâm cũng lập tức bỏ qua Trần Nhã Thanh, không them để ý đến cô ta, mà cũng không muốn nghe cô ta giải thích.
Mà Lạc Cẩn Thi lại nhìn Cư Hàn Lâm dần bước đến trước mặt mình, một tay vươn ra, khom thắt lưng, làm động tác mời với mình.
Lạc Cẩn Thi cũng nhẹ nhàng cầm tay Cư Hàn Lâm, cùng nhau bước ra trung tâm của sảnh tiệc.
Ngay sau đó, cũng có rất nhiều người khiêu vũ cùng nhau, nhưng tiêu điểm của bữa tiệc vẫn luôn là Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm, chẳng ai có thể xứng đôi như bọn họ.
Hai người nhảy theo tiếng nhạc trôi chảy như cá gặp nước.
Họ như dính chặt vào nhau, bởi vẫn luôn pahỉ di chuyên nên mặt Lạc Cẩn Thi hơi đỏ lên, mà đôi mắt của Cư Hàn Lâm vẫn luôn dán lên cơ thể cô.
Trần Nhã Thanh đứng bên cạnh xem thì vô cùng tức giận, ai biết cuối cùng người xấu hổ cũng chỉ có chính cô ta.
Chẳng ai thèm quan tâm cô ta, chỉ một vài người tỏ ra đồng tình, nhưng đa số là khinh thường và xấu hổ.
Lúc này, Đỗ Tương Dao cũng đã thay một bộ quần áo mới rồi bước ra, nhìn thấy Lạc Cẩn Thi đang khiêu vũ cùng Cư Hàn Lâm, cô cũng mỉm cười, xứng đôi và hòa hợp đến vậy, chính cô cũng không nhịn được mà phải chúc phúc cho họ, vui vẻ vì họ.
Âm nhạc càng lúc càng nhanh, rất nhiều người dần không theo kịp liền rời khỏi sân nhảy.
Hơn nữa Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm phối hợp thật sự quá ăn ý, mọi người cũng không muốn làm nền bên cạnh họ.
Tất cả đèn trong phòng đều tập trung lên hai người họ, rất nhiều người đã xem đến ngây người.
Đột nhiên mọi người hiều được tại sao Cư Hàn Lâm lại chọn Lạc Cẩn Thi, ở cô đúng là có một sức hút vô cùng kỳ lạ.
“Tôi thật sự hoài nghi lý do cô gọi điện cho tôi.” Mục Đình Tương đột nhiên nhận được tin của Trần Nhã Thanh, khi nhìn về phía Trần Nhã Thanh, Mục Đình Tương có thể cảm nhận được ánh mắt tức giận của cô ta.
Mục Đình Tương không biết nên trả lời sao cho tốt, ben giả vờ như chưa hề nhận được tin.
Vừa đúng lúc bài hát cuối cùng kết thúc, khi Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm làm động tác cuối cùng, Lạc Cẩn Thi nhìn thấy Cư Hàn Lâm mỉm cười nói: “KHông ngờ em lại khiêu vũ tốt đến vậy.”
“Tôi cũng thế.”
Mọi người thấy bọn họ khiêu vũ xong, không nhịn được phải vỗ tay tán thưởng.
Cư Hàn Lâm mỉm cười nhìn Lạc Cẩn Thi, không cần nói gì, nhìn ánh mắt hai người, ai trong sảnh cũng đủ hiểu bọn họ đang yêu nhau, đây chính là là tình yêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...