Vừa dứt lời, cô ta liền không màng đến việc người khác có đồng ý hay không, liền tự ý mở đoạn băng chứng cứ bên trong máy tính lên.
Đúng lúc đó, một bóng người giống hệt Phùng Hạng đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Phùng Hạng há hốc miệng đầy kinh ngạc, anh không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Ai đã cho người theo dõi anh?
Hơn nữa tại sao khung cảnh này lại lạ lẫm như vậy, tại sao anh lại không có chút ấn tượng nào?
Tuy trong lòng Phùng Hạng rất muốn biện hộ, nhưng những hình ảnh trước mặt lại vô cùng xa lạ với Phùng Hạng, vì vậy anh chỉ đành cúi đầu, mặc cho mọi người dơ tay chỉ trích.
Bỏ đi, bỏ đi, bản thân anh có chút suy nghĩ muốn tự hành hạ mình, bản thân cũng không còn cách nào khác, chỉ là trong lòng có chút không cam tâm.
Giương đôi mắt đầy mông lung nhìn mọi người qua đi lại, trong lòng Phùng Hạng bỗng cảm thấy bi thương cùng cực.
Đây là một công ty có quy mô vô cùng to lớn, bản thân anh đã từng tốn rất nhiều công sức mới có thể vào được đây làm việc, tại sao anh lại có thể gây ra chuyện này được cơ chứ?
Làm như vậy chẳng khác gì tự đạp đổ bát cơm của mình sao?
Trong lòng Phùng Hạng đau đớn khôn tả, nhưng Phùng Hạng cũng biết giờ khắc này, cho dù anh giải thích ra sao đi chăng nữa cũng không có bất cứ ai tin anh.
Phùng Hạng há hốc miệng.
Tuy trong lòng anh rất muốn lên tiếng giải thích, nhưng anh lại không có bất cứ bằng chứng nào trong tay.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng một cách khó khăn: “Nếu như mọi bằng chứng đều chĩa về phía tôi, vậy thì tôi không còn lời nào để nói nữa.
Muốn chém muốn giết, tùy các người.”
Nói xong, Phùng Hạng yếu ớt đẩy đám người sang một bên, dưới ánh mắt của Mặc Anh, anh lảo đảo bước lên, nhìn chằm chằm Khuất Vân đang đứng trước mặt mình.
Từ trước đến nay cô ấy chưa từng thấy Phùng Hạng xa lạ như vậy, như thể cô ấy chưa từng quen biết anh.
Phùng Hạng không thèm để ý đến mọi người, anh bước về phía bàn làm việc của mình, nhìn máy tính và những tập văn kiện được đặt trên mặt bàn, cuối cùng anh không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Người ta thường nói, đàn ông chưa rơi nước mắt là vì chưa đến lúc bi thương cực độ.
Lúc này đây, Phùng Hạng mới thật sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Phùng Hạng đến từ nông thôn, anh đã phải cố gắng rất nhiều để vào được một trường đại học danh tiếng.
Mọi thành viên trong gia đình đều dựa vào đồng lương của anh mà sống.
Tuy bản thân anh ấy có chút ẻo lả, tùy hứng, nhưng đối với công việc, anh chưa từng qua loa, hời hợt.
Nếu không phải như vậy, anh cũng không thể chỉ trong vài năm ngắn ngủi liền ngồi được ở vị trí này.
Nhưng cho dù ngồi ở cương vị này rồi, anh cũng chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, trong lòng luôn khắc cốt ghi tâm rằng bản thân phải nỗ lực hơn nữa, chỉ khi bản thân thành đạt thì bố mẹ mới có thể sống tốt, mới không bị người khác chê cười.
Nhưng anh không ngờ, bỗng một ngày đẹp trời, mây đen ở đâu bũng ùn ùn kéo đến, lôi anh tỉnh dậy từ giấc mộng.
Và khi anh tỉnh dậy rồi, mọi thứ trước mắt anh dường như vỡ tan, vươn tay ra cũng không thể bắt lấy.
Phùng Hạng để mặc cho những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, dù sao cũng sẽ phải rời đi, vậy thì chi bằng cứ khóc một trận thật thoải mái, đem toàn bộ uất ức trong lòng trút ra ngoài, sau đó bắt đầu lại từ đầu.
Đúng lúc này, một chiếc khăn tay nhỏ xinh xuất hiện trước mắt anh.
“Phùng Hạng, anh lau nước mắt đi.”
Phùng Hạng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mặc Anh đang đứng bên cạnh anh, đột nhiên anh không kiềm chế được nữa, ôm lấy cô, bắt đầu gào khóc
“Không nỡ từ bỏ em.”
Câu này lặp đi lặp lại, ngay cả một người luôn kiên định như Mặc Anh cũng bật khóc theo.
Mặc dù cô ta có chút xa lạ với phong cách hằng này của Phùng Hạng, nhưng cô ta biết anh chàng này rất tốt tính và có đầu óc nhạy bén.
Khi mới vào công ty, cô ta gặp phải rất nhiều khó khăn trong công việc, những người khác chỉ khoanh tay đứng nhìn dửng dưng, chỉ có mình Phùng Hạng là người kiên nhẫn giảng giải cho cô ta không chỉ một lần mà hai lần, ba lần, thậm chí là bốn lần, cho đến khi nào cô ta hiểu mới thôi.
Khi ấy cô ta đã nghĩ rằng, nhờ có anh mà công việc của cô ta mới có thể thuận buồm xuôi gió.
Anh chính là một đông nghiệp tuyệt vời của cô ta, nếu như không có sự giúp đỡ của anh, e rằng cô đã sớm bị đuổi khỏi công ty rồi, không biết giờ đây đang lưu lạc nơi nào, nói không chừng còn đang phải chật vật đi tìm việc.
Mặc Anh mơ hồ nhớ ngày trước Phùng Hạng đã từng nói với cô ta: “Tất cả mọi chuyện trên cuộc đời này đều phải dựa vào bản thân mình, nhất định phải đứng thật vững, luôn bước về phía trước, nếu như em cúi đầu nhận thua, vậy thì cuộc đời em sẽ chỉ là một chuỗi thất bại mà thôi.”
Mặc dù Phùng Hạng bỏ chạy khỏi công ty, nhưng sự thật sẽ không vì anh bỏ trốn mà thay đổi, ngược lại chính vì anh bỏ chạy nên một quyết định tàn khốc đã được đưa ra.
Lâm Dịch Tuấn tuyên bố hình phạt dành cho Phùng Hạng là đuổi anh khỏi công ty, từ giờ trở đi anh sẽ không được phép bước vào công ty Hoa Phú một bước nào nữa.
Tuy nhiên công ty cũng vô cùng rộng lượng, tất cả mọi chuyện anh từng làm, cho dù là những chuyện trươc kia, đều sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, coi như mọi chuyện chưa rừng xảy ra, và Phùng Hạng cũng chưa từng đến làm việc ở Hoa Phú.
Đối với hình phạt này, cho dù đây là một kết cục tốt hay xấu thì cũng không ai biết được.
Có người cảm thấy mất mát, cũng sẽ có người cảm thấy hạnh phúc, ví dụ như Mặc Anh buồn đến chết đi sống lại, còn Mục Đình Tương lại sung sướng như đang ở trên chín tầng mây.
Nhìn thấy Phùng Hạng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, gương mặt Mục Đình Tương liền lộ ra một tia hài lòng, dường như mọi chuyện đã nằm trong tính toán của cô ta.
“Tôi đã nói rồi, anh nhất định sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm.” Sau khi lạnh lùng bỏ lại câu nói đó, Mục Đình Tương quay người, bước chân trên đôi giày cao gót mười phân bước từng bước đầy mạnh mẽ rời khỏi đây.
Còn Phùng Hạng không hề quan tâm đến Mục Đình Tương, từ nãy đến giờ anh chìm trong sự buồn bã của biệt ly, nhìn Mặc Anh không nỡ rời xa anh, anh quả thực không biết nên tạm biệt cô ấy như thế nào.
“Được rồi, đừng tiễn nữa.
Tiễn người ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải từ biệt.
Nếu như em còn muốn tiễn anh nữa, anh sẽ bắt em về làm vợ bé của anh đấy.”
Tuy câu nói này là một câu nói đùa, nhưng lại khiến Mặc Anh bật khóc: “Thôi đi, ai thèm làm vợ anh chứ? Bộ dạng ẻo lả như anh đây khiến em ghét còn chưa hết nữa là.”
Nói xong Mặc Anh liền cảm thấy câu nói này có chút tổn thương, liền vội vàng xin lỗi Phùng Hạng, nhưng dường như anh nghe những cậu như vậy nhiều đến mức thấy quen, cũng bắt đầu đùa giỡn Mặc Anh: “Ha ha, nếu em không bằng lòng thì thôi vậy.
Vậy thì kẻ cô đơn như anh đi đây.
Anh vốn tưởng rằng đến Hoa Phú có thể tìm được bạn gái, vậy mà không ngờ đến tận lúc rời đi vẫn lẻ loi một mình, chán thật.”
Nói đến đây, hai người đều thở dài một hơi.
Tuy Phùng Hạng ẻo lả, nhưng trên phương diện sinh lý, anh vô cùng bình thường như bao người đàn ông khác.
Về điểm này, Mặc Anh là người hiểu rõ hơn ai hết.
Bởi vì có lần tham gia một buổi tiệc, Phùng Hạng thừa dịp uống đến say khướt, nhân lúc cô ấy không đề phòng, anh lại dám hôn trộm cô ấy, quả thực đáng ghét.
Nghĩ đến đây hai má Mặc Anh đỏ ửng lên, thực ra cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.
Từ trước đến nay Phùng Hạng đều bị người khác hiểu lầm, mà người gây ra những hiểu lầm này không phải là ai khác mà lại chính là anh.
Ai bảo anh ấy thường ngày cứ thích sơn móng tay, lại còn thích mặc quần áo phụ nữ, không hiểu lầm anh ấy mới là lạ.
Nghĩ đến đây, Mặc Anh vươn tay chọc chọc vào quần áo Phùng Hạng, bắt đầu giáo huấn.
“Em cảnh cáo anh, từ ngày mai trở đi, anh không được mặc mấy bộ quần áo lòe loẹt như thế này nữa, cũng không được đi giày cao gót nữa.
Muốn tìm bạn gái thì phải vứt hết toàn bộ thói quen trước kia đi, biết chưa?”
“Rõ, từ nay trở đi, anh sẽ thay hồn đổi xác, vứt bỏ hết toàn bộ thói quen xấu xí trước kia đi.”
Phùng Hạng giả bộ như một quân nhân, đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng về phía trước, nháy mắt liền khiến Mặc Anh vẫn còn đang buồn bã mà bật cười, nắm tay lại thành nấm đấm, hướng về phía anh mà đấm mấy cái.
Từ khi Phùng Hạng dính đến chuyện này, mọi người đều tránh anh như tránh tà, hơn nữa một kẻ thường bị mang tiếng là gay như anh ấy lại hành động như vậy liền khiến người ngoài cảm thấy nổi hết cả da gà, bất giác muốn tránh xa anh ra một chút.
Kinh tởm, quá kinh tởm, trông như một thằng biến thái chạy nhông lông ngoài đường vậy.
Một người như anh không biết là nam hay là nữ nữa.
Nhìn thấy đám người qua lại chỉ trỏ, Phùng Hạng cảm thấy vô cùng đắc ý, nhìn chiếc taxi đang đậu trước mặt, trong lòng anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Mặc Anh, nếu anh trở lại giống một người đàn ông bình thường, em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không?”
Những lời nói này của Phùng Hạng giống như một quả mìn bất ngờ nổ tung giữa hai người, khiến Mặc Anh sửng sốt không nói nên lời.
Phùng Hạng dường như đã đoán trước được bộ dạng ngốc nghếch này của Mặc Anh nên anh chỉ cười nhẹ, dùng giọng điệu trầm thấp ấm áp trước kia nói rằng: “Những lời hôm nay anh nói em nhất định phải ghi nhớ trong lòng.
Ngày hôm nay tuy anh rời khỏi đây, nhưng một ngày nào đó anh nhất định sẽ quay lại, rửa sạch nỗi oan khuất này, đến lúc đó anh nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực đuổi theo em.”
Người đang nói những lời này có phải là Phùng Hạng không vậy?
Trong lòng Mặc Anh vô cùng nghi hoặc, cô cảm thấy dường như Phùng Hạng đang đứng trước mặt cô phảng phất tồn tại một khía cạnh vô cùng nam tính mà cô chưa từng thấy qua.
Dường như bộ dạng ẻo lả chưa từng xuất hiện trên người Phùng Hạng vậy, anh ấy tựa như khôi phục lại dáng vẻ là một người đàn ông nam tính.
Không đợi Mặc Anh trả lời, Phùng Hạng đã vươn tay ra mở cửa xe, nháy mắt liền khom người bước vào bên trong.
Ngay khi tài xế thắt dây an toàn, bóng hình trước mắt rất nhanh không còn chút tung tích nào nữa.
Mặc Anh cảm thấy mọi thứ trước mắt mình giống hệt như một giấc mơ, mãi một lúc sau, một ngọn gió lạnh thổi qua mới khiến cô lấy lại tinh thần.
Cô khẽ chạm tay lên nụ hôn mà lúc nãy Phùng Hạng lưu lại trên trán cô, bỗng thấy có chút giận mình khó hiểu.
Đúng rồi, lúc Phùng Hạng rời đi, nhân lúc cô không để ý, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Nụ hôn ấy có biết bao nhiêu là thâm tình, bao nhiêu là luyến tiếc, cũng như ký gửi biết bao hy vọng và chờ mong.
Lần này anh đi chắc cũng phải vài tháng đến một năm, Mặc Anh mỗi khi nhìn thấy phòng làm việc trống rỗng đó đều sẽ nghĩ đến Phùng Hạng, nghĩ đến nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước của anh.
Một ngày bận rộn lại trôi qua, có người vui mừng, có người bi thương.
Đỗ Tương Dao đã được khôi phục lại chức vụ ban đầu, ngồi vào vị trí cũ, cuối cùng mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, cũng đã trả lại công bằng cho cô.
Dưới sự vỗ tay chúc mừng của mọi người, gương mặt Đỗ Tương Dao tràn đầy ánh mắt hạnh phúc, sự tủi thân của mấy ngày hôm nay cũng hoàn toàn biến mất.
Giờ phút này, tất cả những tủi nhục mà cô chịu đựng suốt thời gian qua đều trôi theo dòng nước mắt.
Đỗ Tương Dao đứng ở trước mặt mọi người thề rằng từ nay trở đi, cô sẽ không bao giờ rời khỏi Hoa Phú nửa bước.
Từ ngày cô rời khỏi đây, cuộc sống của cô trở nên như thế nào, không ai là không biết, sống không bằng chết, ngày nào cũng thức trắng đêm, mịt mù không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu, tựa như cuộc sống cô hoàn toàn bị đảo lộn.
Vốn tưởng rằng những thứ mà mình không để ý, những thứ mà mình tiện tay có được, nhưng từ trong tiềm thức cô nó lại chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, mãi đến khi mất đi rồi mới biết được rằng nó quan trọng như thế nào.
Hiện tại cô một lần nữa nắm được chúng, khiến cô càng thêm quý trọng chúng.
Nhìn thấy ánh mắt đấy khích lệ của mọi người, Đỗ Tương Dao bỗng trở nên vô cùng hào phóng, bàn tay trắng nõn vung lên, mời tất cả mọi người trong công ty đến quán bar Dạ Mị vui chơi, cứ việc ăn uống hết mình, toàn bộ hóa đơn cứ để cô chi trả.
Lần này Đỗ Tương Dao hào phóng như vậy nên những đồng nghiệp khác đều reo hò vui vẻ.
Ai ai cũng vui cười vỗ tay, chỉ mong mau mau đến giờ tan làm.
Nhìn thấy Lạc Cẩn Thi và Mục Đình Tương vẫn luôn mỉm cười không nói, Đỗ Tương Dao liền bước đến trước mặt bọn họ, đột nhiên vươn tay ra ôm hai người bọn họ vào lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...