Chẳng trách Cư Hàn Lâm cả buổi sáng trông cứ bực tức, khó chịu.
Nghĩ vậy, tôi thấy hơi áy náy.
Mục Đình Tương tỏ vẻ nhiệt tình, liếc nhìn Lạc Cẩn Thi, sau đó nhìn về phía chỗ trống của Đỗ Tương Dao: “Công ty chúng ta xảy ra chuyện như thế này… Nhưng sau khi phân tích, tôi nghĩ vấn đề nằm ở Đỗ Tương Dao…”
Lạc Cẩn Thi nghi ngờ nhìn về phía Mục Đình Tương, không biết cô ta muốn nói gì: “Ý cô là gì? Cô nghi ngờ Đỗ Tương Dao làm chuyện đó? Đi du lịch thì sao? Còn bằng chứng thì sao …”
“Tôi chỉ nói là nghi ngờ thôi, cô đâu cần căng thẳng thế? Tôi cũng biết cô thân thiết với Đỗ Tương Dao, nhưng thân cũng chỉ là một phần thôi, bây giờ chúng ta đang nói đến công việc, chúng ta đều nên lí trí, phải không? Tôi nghe nói, hôm qua Đỗ Tương Dao uống say, nếu như vô duyên vô cớ, lại không gây ra việc đó thì uống rượu làm gì…”
Lạc Cẩn Thi tức giận nhìn Mục Đình Tương, không ngờ Mục Đình Tương lại nói ra câu này:”Con người Đỗ Tương Dao thế nào, tôi nghĩ cô biết rõ, vấn dề nằm ở tôi và cô, nếu không là tôi thì là cô, nếu không là cô thì là tôi, nhất định không phải Đỗ Tương Dao … ”
Mục Đình Tương nhìn Lạc Cẩn Thi, bất lực thở dài: “Hiện tại chúng ta đang chú ý tới chứng cứ, không thể tin được trực giác của mình.
Cô nghĩ cô ấy không làm chuyện này, nếu như là cô ấy làm thật thì sao…”
Lạc Cẩn Thi xoa thái dương: “Bây giờ cô chỉ nghi ngờ thì không nên nói lời nào cả, nếu không sẽ gây tổn hại đến Đỗ Tương Dao.
Cô cũng biết chuyện này không phải chuyện có thể đoán được.
Cô làm như vậy thôi chỉ khiến cô ấy tổn thương…”
Sau đó, Mục Đình Tương mới đứng dậy, chán nản quay lại chỗ ngồi của mình.
Mục Đình Tương phớt lờ Lạc Cẩn Thi cả buổi chiều, Lạc Cẩn Thi thì bận rộn với công việc.
Những gì Cư Hàn Lâm nói với cô vào buổi sáng luôn ở trong tâm trí cô.
Nếu tôi rời khỏi công ty này, liệu tôi có thể cứu Đỗ Tương Dao không?
Nhưng cho dù giải quyết xong lần này, Đỗ Tương Dao sau này sẽ trở thành vật tế thần, tại sao công ty lại luôn dùng cô ấy làm vật tế thần thật sự khiến cô không khỏi thắc mắc.
Nghĩ đến đây, cô lại chợt bồn chồn.
Cô cầm một chồng tài liệu đi tới phòng làm việc, gõ cửa phòng làm việc.
Cư Hàn Lâm mời vào rồi Lạc Cẩn Thi bước vào.
Cư Hàn Lâm đang vùi trong đống tài liệu, đang cúi đầu sửa lại cái gì đó, nhìn thấy Lạc Cẩn Thi đi vào, anh chỉ liếc nhẹ một cái rồi không nói gì.
Lạc Cẩn Thi đặt tập tài liệu lên bàn Cư Hàn Lâm, nhìn Cư Hàn Lâm: “Em muốn nói chuyện với anh, anh tạm gác công việc đi …”
“Nếu nói chuyện của người khác thì không cần đâu, anh không muốn nghe, còn nếu nói chuyện liên quan đến hai chúng ta, thì anh có thể nói chuyện với em, sao
“Đêm qua em tắt chuông điện thoại.
Rất nhiều người gọi cho em nhưng em đều không biết, không phải chỉ mỗi mình anh, thế nên không phải em cố ý đâu, anh có thể bỏ qua cho em…”
“Anh bỏ qua cho em vì điện thoại tắt máy, điện thoại hết pi, tắt chuông điện thoại… Những lí do này anh nghe nhiều rồi…” Cư Hàn Lâm nói xong, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Sau này em phải mở máy cả ngày, đừng bật im lặng, đừng để anh tìm em mà không thấy, chuyện đơn giản như thế này còn cần anh phải dạy em sao? Em không thể đột nhiên biến mất, với công việc em trách nhiệm đến thế, sao đối với chuyện tình cảm thái độ em lại khác vậy…”
Lạc Cẩn Thi đột nhiên tức giận, Cư Hàn Lâm rõ ràng đang chuyện bé xé ra to, thật sự không biết anh đang giận cô vì chuyện của Đỗ Tương Dao, hay là khó chịu vì cô sắp từ chức.
“Em tắt điện thoại, đó là một điều bình thường.
Tan làm thì em tắt điện thoại, cũng không phải là trong giờ làm việc.
Anh chuyện bé xé ra to như vậy làm gì? Nếu anh giận em, không hài lòng với em thì chia tay là xong, không cần giày vò em như thế.” Nói xong, Lạc Cẩn Thi vẫn thấy tức giận, cô trút hết lửa giận tích tụ suốt cả ngày hôm nay: “Đừng tưởng rằng anh là tổng giám đốc thì ghê gớm lắm.
Em là người chỉ thích tiền bạc của anh.
Lúc yêu anh em cảm thấy rất mệt mỏi, Một người đàn ông độc đoán như anh nên tìm một cô gái ngây thơ để yêu chứ không phải em…”
Cư Hàn Lâm nghe vậy há hốc mồm, tức giận nhìn Lạc Cẩn Thi không thể tin được, sao cô có thể nói ra câu đó.
“Em vẫn thấy mình đúng phải không? Em xem có cô bạn gái nào mất tích cả một ngày, rồi cả đêm không về, em có biết anh đợi trước nhà em bao lâu không? Anh đợi đến hơn nửa đêm mà không thấy em về, rốt cuộc em đã đi đâu… ”
Lạc Cẩn Thi sửng sốt, sau đó nhìn Cư Hàn Lâm đầy hoài nghi như thể lần đầu tiên quen biết anh: “Em đến nhà Đỗ Tương Dao, anh có tin là tối hôm qua cô ấy say không, anh có biết tại sao cô ấy lại say không? Vì lần nào công ty cũng coi cô ấy như vật tế thần … ”
Cư Hàn Lâm sững sờ, không ngờ lại như vậy, sau đó lại mỉm cười, trong nụ cười có ẩn ý sâu xa: “Công ty, đồng nghiệp quan trọng hơn bạn trai đúng không? Khi nào? Đã bao giờ em coi anh như bạn trai của em chưa? Đã bao giờ em quan tâm đến suy nghĩ của anh chưa? Nếu em quan tâm đến suy nghĩ của anh thì giờ đã không đứng đây, khoa chân múa tay nói những lời như thế … ”
Lạc Cẩn Thi bất lực thở dài, bỗng nhiên giọng nói trầm xuống: “Hôm nay em không tới cãi nhau với anh.
Em muốn cùng anh bàn chuyện khác.
Nếu anh đồng ý thì đồng ý.
Nếu cô không đồng ý thì coi như em chưa nói gì…”
Lạc Cẩn Thi lại liếc mắt nhìn Cư Hàn Lâm, xoay người đi tới cửa phòng làm việc mở cửa đi ra ngoài.
Cư Hàn Lâm đột ngột dừng lại, bất lực nói khẽ: “Em không biết tối qua anh đã chờ ở trước nhà em bao lâu, anh còn nghĩ không biết cả ngày nay em đi đâu, em không biết là anh lo lắng cho em sao? KHông gọi được điện thoại cho em, anh không biết bạn gái anh đang ở đâu, không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì nguy hiểm không…, anh đã rất hoảng loạn, em không biết sao…”
“Lạc Cẩn Thi lạnh lùng quay đầu lại nhìn Cư Hàn Lâm, đột nhiên nói với vẻ chán nản: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Đây không phải là ngày đầu tiên chúng ta quen biết, anh biết em làm việc cẩn trọng, trước giờ chưa từng xảy ra việc này việc kia, nhưng anh lại nghĩ này nghĩ kia về em, đối với anh em là người như thế sao…”
Lạc Cẩn Thi nghiến răng, như đã đưa ra quyết định, nghiêm túc nói: “Em nghĩ hai chúng ta nên nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ này, không nên tiếp tục như thế này.
Thực lòng mà nói, em đã rất mệt mỏi rồi.
Làm việc trong công ty này vốn dĩ đã rất vất vả rồi, bây giờ lại thêm chuyện tình cảm của chúng ta nữa.
”
Lạc Cẩn Thi nghẹn ngào nói, như thể vô cùng đau khổ, cô giấu mặt khóc: “Anh nói xem em phải làm gì, chúng ta nên công khai chuyện này hay cứ âm thầm yêu nhau, mối quan hệ như thế này khiến em mệt mỏi hơn anh, anh là ông chủ, nhưng em không phải, em chỉ là một nhân viên nhỏ, em phải nhìn sắc mặt anh mỗi ngày, phải có trách nhiệm.” Nói đến đây, Lạc Cẩn Thi hít sâu, cô cảm thấy hơi khó nói, cô quay lại, nhìn Cư Hàn Lâm với vẻ mặt cương nghị: “Em cần phải đối mặt với những tin đồn trong công ty.
Đây là trách nhiệm của em.
Anh đã từng nghĩ đến những khó khăn mà em phải chịu chưa? Nếu đã từng thì anh cũng khống ở đây nói những lời như thế.”
Cư Hàn Lâm sắc mặt tái mét, anh không ngờ rằng Lạc Cẩn Thi lại oán trách mình nhiều như vậy, anh chỉ nói cô có vài ba câu thôi mà.
Nhưng nghĩ đến Lạc Cẩn Thi đã chịu nhiều khó khăn, ấm ức, còn anh lại chưa từng nghĩ cho cô, vậy nên anh bước tới.
Cư Hàn Lâm nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lạc Cẩn Thi, nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Cẩn Thi trong vòng tay: “Anh biết em đã chịu quá nhiều ấm ức, anh biết, trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như thế này, anh khốn nạn, em tha thứ cho anh được không…”
Lạc Cẩn Thi ngẩng đầu nhìn anh, khóc: “Em tha thứ cho anh gì chứ? Vốn dĩ chuyện này rất phức tạp, không phải như những gì chúng ta nghĩ, nhưng em đã rất mệt rồi, hãy để em đi đi…”
Cư Hàn Lâm giật thót cả người khi cô nói vậy, anh nâng cô lên và nhìn cô với vẻ khó tin: “Ý em là gì…”
“Chia tay đi! Đúng lúc em cũng phải từ chức và rời khỏi công ty, rời khỏi đây một cách danh chính ngôn thuận.
Em không còn phải chịu đựng ấm ức nữa, em đã nghĩ kĩ rồi.” Cư Hàn Lâm nhìn Lạc Cẩn Thi.
Anh lắc đầu, không thể tin nổi: “Anh không đùa với em đâu, em chắc chắn rằng em đã nghĩ kĩ rồi mới nói với anh những lời này chứ? Em phải chắc chắn vào những gì em nghĩ, anh không còn trẻ tuổi nữa, anh không thể chơi đùa với em như thế này được…”
Lạc Cẩn Thi cười nhạt, hất cánh tay anh ra, rồi lui về phía sau mấy bước, dừng ở cửa.
Lạc Cẩn Thi không còn kiềm chế được nữa, hai hàng nước chảy trên má cô, rơi xuống vạt áo.
Cô đang chuẩn bị rời đi, Cư Hàn Lâm đột nhiên túm lấy cô: “Em thật sự bất cần với tình cảm của chúng ta như vậy sao … Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, mà em nói lời chia tay dễ dàng vậy sao, sao em có thể từ bỏ anh một cách dứt khoát như thế này …”
Lạc Cẩn Thi đau lòng lắc đầu, nhìn Cư Hàn Lâm đầy hoài nghi, cô đột nhiên khuỵu xuống.
Cô run rẩy vì khóc, một lúc sau mới ung dung đứng lên: “Một khi em đã nghĩ kĩ rồi thì sẽ không quay đầu.
Tình cảm giữa chúng ta đáng lẽ nên bình tĩnh giải quyết từ lâu rồi, cứ tiếp tục như thế này đối với anh và em đều không ích gì…”
“Em chán anh vì anh không cưới em đúng không? Hay giận anh vì anh không đưa em về nhà anh, anh đã lên kế hoạch cả rồi, tuần này anh sẽ dẫn em về…” Trái tim Lạc Cẩn Thi bỗng thấy ấm áp hơn, nhưng lại bất giác nói: “Không còn cần thiết nữa … Không phải người phụ nữ nào cũng có thể chờ đợi lâu như vậy.
Chúng ta bên nhau lâu như vậy.
Hôm nay em nói lời chia tay, anh mới nói điều đó với em thì có ý nghĩa gì nữa… “.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...