Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng


“Nhóc con, con còn chờ hai em mới trở về, sao con không về trước cho mẹ gặp? Đã một năm mẹ không gặp con rồi.” Tô Phương Dung nhìn Tần Mộ Tân cẩn thận., và mỉm cười.

Đã một năm rồi không gặp lại, cậu đã trở nên đẹp trai hơn rất nhiều, bóng dáng của Tần Lệ Phong ẩn hiện giữa lông mày và đôi mắt của cậu.

Cư Hàn Lâm mỉm cười, Nhan Ninh đi tới, cong môi: “Mẹ, mẹ đừng nhìn chỉ nhìn anh hai, chúng ta cũng đã lâu không gặp nhau rồi.” Cô nghiêng người đến bên cạnh Tô Phương Dung, ôm lấy cánh tay cô.

Tô Phương Dung giả vờ tức giận liếc cô một cái rồi bóp mặt: “Đúng thế! Đã hai ngày không gặp, nhớ mẹ muốn chết rồi.

Lần này định ở lại mấy ngày?”
Tần Mộ Tân rất tò mò về chuyện này; “Sao sắp đón năm mới rồi mà em còn chưa được nghỉ?” Bọn họ đều bắt đầu tổ chức lễ giáng sinh rồi, theo lý mà nói thì cô cũng phải nghỉ học rồi.

Nhan Ninh liếc anh trai một cái rồi khẽ thở dài: “Mẹ, con đã nói từ lâu rồi.

Con đã học xong bốn năm đại học, mẹ cho con đi thực tập đi…” Vừa nói, cô bé vừa tiếp tục lay cánh tay của Tô Phương Dung.

Chuông cửa lại vang lên, Tần Mộ Tân giơ tay ngăn cản bà Lưu đang chuẩn bị mở cửa, nhìn Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh nháy mắt một cái, cứ như vậy cùng nhau đứng ở cửa, lúc này chắc chắn sẽ là Tần Lệ Phong trở lại, ba đứa trẻ muốn cho anh một bất ngờ.

Tô Phương Dung lắc đầu cười cười, sau đó xoay người giúp bà Lưu đi vào phòng bếp dọn đồ ăn.

Cửa vừa mở ra, Tần Lệ Phong liền nhìn thấy ba đứa nhóc nghịch ngợm đứng ở trước mặt, vui mừng đến mức không biết làm gì: “Ba đứa các con sao lại cùng nhau trở về? Còn biết chọn ngày nữa à?”

Tần Mộ Tân vội vàng kéo bố vào phòng, Nhan Ninh giúp anh vỗ tuyết rơi trên vai.

Tô Phương Dung đang chuẩn bị bữa ăn, cười nói: “Trở về đều vì gặp anh đấy, lần trước Nhan Ninh về nhà không gặp anh, nên nhớ anh.”
Tần Lệ Phong sờ sờ đầu của Nhan Ninh, “Có chuyện muốn nói với bố sao? Còn đặc biệt chạy về đây!” Vừa nói, anh vừa đặt cặp sách xuống, cởi áo khoác treo lên giá treo áo khoác: “Bố nghe nói gần đây con thường xuyên nghỉ học không? ”
Tần Mộ Tân quay đầu nhìn Nhan Ninh cười thầm, không ngờ một người lương thiện từ nhỏ lại thực sự làm ra chuyện như vậy, Cư Hàn Lâm kéo Tần Mộ Tân đi giúp bưng bê đồ ăn, để lại hai người Nhan Ninh và Tần Lệ Phong “tâm sự”.

Nhan Ninh khoác tay bố ngồi xuống: “Bố, bố không thể chỉ nghe lời giáo viên dạy ở trường được.

Con thật sự đã học hết các môn trong bốn năm.

Nếu bố không tin thì để nhà trường sắp xếp thi cho con.

Thi thế nào cũng được.

Bây giờ còn chỉ muốn nhanh chóng đi thực tập, bây giờ con đã nghĩ xong bộ váy cưới đầu tiên sẽ như thế nào rồi!”
Vừa nói cô vừa hơi ngẩng đầu lên, trong đầu cô đã hiện ra hình dáng của chiếc váy rồi, một cô gái mơ mộng, nếu dập tắt suy nghĩ của cô bé vào lúc này, cô bé sẽ rất dễ cảm thấy thất vọng trong cuộc sống.

Tần Lệ Phong suy nghĩ kỹ rồi gật đầu: “Bây giờ con đã là sinh viên năm hai rồi, vậy thì hai bố con chúng ta mỗi người lùi một bước, con học thêm nửa năm nữa, nửa năm sau bố sẽ sắp xếp để con thi! Nếu con đạt hết các môn, hơn nữa đạt được thành tích xuất sắc, bố sẽ để con đi thực tập, được không?”
Nhan Ninh nhất thời cảm thấy hứng thú và có chút do dự, thi đậu thì dễ nhưng môn nào cũng phải trên xuất sắc thì cần phải suy nghĩ kĩ.


Tần Lệ Phong biết cô bé sẽ như vậy, vỗ vỗ bả vai của cô: “Ăn cơm trước đã, bố cho con nghĩ mấy ngày, nghĩ xong thì nói cho bố biết, đừng có tâm lý quá nặng nề.

Thực tế thì việc vào thực tập một cách bình thường cũng không tệ lắm.


Anh đứng dậy định đi tới bàn ăn, nhưng Nhan Ninh đột nhiên từ phía sau đứng lên: “Bố, con, nhận lời thách đấu của bố! Con không cần nửa năm, ba tháng là đủ, tháng năm năm sau, phiền bố sắp xếp cuộc thi cho con.

Tần Mộ Tân và Cư Hàn Lâm đồng thời quay đầu nhìn cô, sau đó lại nhìn nhau, trong lòng nghĩ chung một câu, cô bé này điên rồi.

Tuy nhiên, Tô Phương Dung cảm thấy rằng Nhan Ninh thực sự giống cô khi đó, dũng cảm không thừa nhận thất bại và dám thách thức quyền lực.

“Đứa em này điên rồi.” Tần Mộ Tân ghé vào tai Cư Hàn Lâm thì thầm, sau đó mỉm cười, “Tại sao con bé lại muốn đi thực tập như vậy? Cả ngày ở trường ăn uống, vui chơi không tốt sao?
Cư Hàn Lâm lắc đầu bất lực.

Tô Phương Dung rót một ly rượu đỏ cho mọi người, liếc mắt nhìn Tần Mộ Tân: “Làm sao con bé có thể cam chịu như con như vậy được? Sao, sau khi về nước muốn làm gì?”
Tần Mộ Tân nhếch miệng: “Mẹ, sao mẹ lại nói con như thế? Con cùng một người bạn mở công ty luật, mấy ngày nữa sẽ khai trương.

Mẹ đừng lo lắng, con sẽ không trông cậy vào ba và mẹ.”
Tần Lệ Phong nắm vai để hắn ngồi trên ghế đẩu: “Các ngươi, chỉ cần không gây phiền phức cho ta và mẹ ngươi là được rồi.”

Nhan Ninh đi qua đổ thêm dầu vào lửa: “Anh trai lúc nhỏ là người bình tĩnh nhất, không ngờ anh ấy lại trở thành như thế này, không biết là tốt hay xấu.” Cô bé nói xong lè lưỡi nhìn Tần Mộ Tân, báo thù câu nói vừa rồi của Tần Mộ Tân.

Cuối cùng, vào một ngày cuối tuần, khi đáng lẽ gia đình sẽ đoàn tụ, Cư Hàn Lâm phải gấp rút đến chi nhánh ở Pháp để xử lý một dự án, công ty mới lên sàn vài tháng, phải đặc biệt chú ý.



Vừa định bước vào sân bay, ai ngờ cậu bị một vật cứng đập vào cánh tay, lảo đảo bước sang một bên, rồi nhìn sang, một cô gái gầy gò mang theo một chiếc túi to và một chiếc túi nhỏ, vừa đi ra khỏi hướng sân bay.

Lâm Dịch Tuấn vội vàng tiến lên giữ người đó lại: “Chủ tịch Cư, anh không sao chứ?”
Cư Hàn Lâm giơ tay ra hiệu không cần quan tâm, nhất định phải đến sân bay, ai ngờ từ cách đó không xa đã ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt, bay lơ lửng.

Cả nhà qua nguồn đọc để nhóm có động lực lên chương nhé!”
Cậu ngước mắt lên thì thấy một cô gái quấn một chiếc áo khoác len màu nâu đỏ, mặc váy dài xếp ly và đeo kính râm bước tới, vóc dáng chuẩn, cao khoảng 1,7m, nước da trắng trẻo, trông rất thướt tha.

“Cô nhanh lên được không, chúng ta mấy tháng không gặp, cô nũng nịu thế thành quen rồi à!” Cô gái đeo kính râm khẽ hé môi, đôi môi đỏ mọng làm cho người khác có chút mê mẩn.

Cô gái mang theo nhiều hành lý khẽ thở dài: “Ừm, xe ở phía trước.” Cô lúng túng chỉ tay, sau đó cúi người ngượng ngùng cúi xuống nhìn Cư Hàn Lâm, đó là một câu xin lỗi, sau đó liền đi về phía trước bắt taxi.

Cư Hàn Lâm sững sờ một lúc, khi cô gái vừa rồi nhìn cậu, khiến tim cậu đập loạn nhịp, ánh mắt đó có vẻ quen thuộc đến lạ.

Cô gái mặc áo khoác giẫm lên đôi bốt cao và vội đuổi kịp: “Này! Cô định bắt tôi bắt taxi về nhà sao! Quần áo tôi toàn là bộ sưu tập mới nhất của ZA, bẩn rồi thì phải làm thế nào?”
Hai người, một người mang hành lý đi phía trước, người kia vội vàng đuổi theo phía sau, hai tay ôm ngực, khiến những người xung quanh có chút tò mò, nghe kỹ đối thoại, hình như không phải là quan hệ chủ tớ, nhưng cũng không giống như một mối quan hệ bạn bè nữa.

“Chủ tịch Cư, đã đến giờ đi rồi.” Lâm Dịch Tuấn nhẹ giọng nhắc nhở.


Đó là gần tháng một, thời tiết lạnh đến đáng sợ, giọng nói của anh dường như khiến người ta đông thành băng ngay lập tức.

Cư Hàn Lâm gật đầu, rồi ra lệnh vài câu vào tai Lâm Dịch Tuấn rồi sải bước ra sân bay.

Không biết cô gái kia là ai, nhưng mùi trên người cô ấy rất lạ.

Lâm Dịch Tuấn nhìn thấy Cư Hàn Lâm bước vào sân bay, quay đầu lại nhìn hai cô gái kia, một người áo khoác len đang lúng túng bước lên xe, liên tục phàn nàn, hành lý đã được xếp xong, cô gái đi trước lúc nãy hoàn toàn thả lỏng, vén tóc bước lên xe.

Nhìn thấy xe rời đi, Lâm Dịch Tuấn cũng lên xe, hóa ra thời nay, người ăn mặc càng đẹp càng kém xinh.

Tuyết dường như đã dần nhỏ hơn, nhưng mặt đất lúc này đã trắng bệch, trộn với màu bùn, dần trở thành màu socola, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Trong xe, cô gái ngồi ghế sau đã tháo kính râm, nhìn môi trường trên xe rất chán ghét rồi phàn nàn: “Tớ nói rồi Lạc Cẩn Thi, tớ thực sự không thể tưởng tượng được cuộc sống của cậu ở đây như thế nào, rõ ràng là cậu có thể ở lại Pháp với tớ, nhưng cậu cứ đòi muốn trở lại học tập, nói cái gì mà lên đại học, ở bên kia cậu cũng có thể đi học cùng tớ mà.”
Cô gái tên Lạc Cẩn Thi nhìn cô gái kia và mỉm cười: “Thực ra tớ rất thích cuộc sống như thế này.

Ngày nào tớ cũng đi học, học được nhiều kiến ​​thức, đây là mùa đông mà tớ yêu thích nhất”.

Cô gái ngồi ghế sau lầm bầm thêm vài lần nữa: “Đừng nói nữa, bây giờ ở đây lạnh quá, sao cậu nói ấm áp, tớ không nên nghe lời cậu quay lại! Nhưng tuyết rơi khá đẹp.”
“Bác tài, rẽ trái phía trước, nhìn thấy một tòa nhà màu vàng thì dừng lại.” Lạc Cẩn Thi chỉ vào vị trí bên ngoài cửa sổ, cong khóe miệng bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tình cờ có một chiếc xe buýt chạy ngang qua, cô mỉm cười, đó chính chiếc xe mà cô sẽ ngồi hàng ngày, nếu cô tiểu thư ngồi ghế sau mà biết ngày nào cô cũng chỉ chen chúc xe buýt đến trường thì không biết sẽ còn càu nhàu thế nào nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui