“Con...
con trai?”
Bà cụ Tần tỏ vẻ không hiểu lắm vê hàm ý trong câu nói đó của anh.
Tần Lệ Phong nhắc lại một lần nữa: “Bà nội, nó là con trai của cháu, là cháu cố của bà.”
Anh nói từng câu, từng chữ rõ ràng, mạch lạc làm người khác không thể không tin.
Bà cụ Tần ngây ra nhìn Gia Bảo, đôi mắt khô ráp dần trở nên ướt nhòe, bà ấy run run đưa tay ra sờ lên mặt cậu bé và nói: “Nhìn đi...
Lệ Phong...
giống hệt như lúc cháu còn nhỏ...”
Tần Lệ Phong giơ tay ra xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ của Gia Bảo.
“Sao cháu lại giấu bà nội lâu như thế...
bây giờ mới chịu nói cho bà nội biết hả?”
“Cháu không muốn để người đó biết được”
Bà cụ Tần lập tức hiểu ra người mà Tần Lệ Phong nhắc đến trong câu nói lạnh lùng đó là bố của anh nhưng lúc này không phải là lúc để truy cứu.
Bà ấy kích động chống người dậy, nâng khuôn mặt của Gia Bảo trên tay, mỉm cười hiên từ và nói: “Giống...
thật sự giống..."
Khuôn mặt Gia Bảo vốn dĩ rất đáng yêu, lúc cậu bé nghe nói mình trông giống chú thì lại còn vui cười đến híp cả mắt.
Cậu bé sà vào lòng bà cụ Tần, nỗ lực nói với giọng non nớt: “Bà cố, bà phải mau mau khỏe lại nhat”
Bà cụ Tần nghẹn ngào nói: “Được...
được! Bà cố nhìn thấy cháu thì sẽ hết bệnh ngay...”
Tần Lệ Phong đứng bên cạnh, nhìn cậu bé đang nỗ lực làm bà nội anh vui bằng ánh mắt triều mến, anh biết là bà nội nhất định sẽ thích những lời nói của Gia Bảo.
Bà cụ Tần thật sự càng nhìn Gia Bảo càng thấy thích, tinh thân bà ấy cũng đỡ hơn rất nhiều, bà ấy cứ năm lấy cánh tay nhỏ của cậu bé và hỏi không ngừng.
Cậu bé Gia Bảo này cũng rất được lòng người già, cậu nhóc trả lời theo những gì mà Tần Lệ Phong đã dạy một cách rất bài bản.
Có lẽ Gia Bảo rất yên tâm khi ở bên bà cụ Tần nên cậu bé đã từ từ ngủ thiếp đi.
Bà cụ Tần nhìn cậu bé, hết lân này đến lần khác xoa nhẹ lên mặt và lên tay của cậu bé rồi nhẹ nhàng nói: “Lúc cháu còn nhỏ cũng giống như nó vậy, kháu khinh như một đứa con gái...
Bà nội nhìn thấy nó cứ như nhìn là thấy cháu...”
Bà cụ Tần ngẩng đầu lên nhìn Tần Lệ Phong rồi lo lắng hỏi: “Phương Dung có biết chuyện này không?”
Tần Lệ Phong bình thản đáp: “Cháu sẽ giải thích với cô ấy”
“Ầy!”
Bà cụ Tần khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Phương Dung là một cô gái tốt...
đừng để vì chuyện này...
mà làm tổn thương đến nó...”
“Tất cả đều là trách nhiệm của cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm đến cùng”
Bà cụ Tần biết rất rõ khả năng gánh vác của cháu nội mình nên khẽ gật đầu.
“Bà nội, bà nghỉ ngơi đi, cháu phải dẫn thằng nhóc này về rồi..
Bà cụ Tần khó khăn lắm mới được nhìn thầy cháu cố nên có chút không nỡ nhưng bản thân bà ấy bệnh năm liệt giường, thật sự không tiện giữ con nít ở lại.
- ---------------------------
.