“Được.
Đi cùng cậu!”
Vân Phi Phàm ôm An Ngọc Kỳ đi, Vân Mộc Đóa lo lắng, và nhanh chóng cản lại: “Ngọc Kỳ, xin lỗi, mẹ xin lỗi, chỉ là mẹ đang có tâm trạng không tốt, con tha thứ cho mẹ được không?”
An Ngọc Kỳ sợ tới mức ôm chặt lấy Vân Phi Phàm không dám nhìn lại cô ấy.
Vân Phi Phàm lạnh lùng nhìn chị gái: “Tâm tình không tốt thì có thể trút sự giận dữ lên người khác? Chị ơi, chị ích kỷ như vậy từ bao giờ vậy?”
“Em căn bản không hiểu…” Vân Mộc Đóa cắn môi nói: “Áp lực của chị, không phải chuyện em có thể hiểu được…”
“Trên đời này ai mà không có áp lực?” Vân Phi Phàm nói từng chữ một: “Tuy nhiên, chị không có quyền chuyển nỗi đau của mình cho người khác!”
Anh ta nói xong ôm An Ngọc Kỳ rời đi.
“Vân Phi Phàm! An Ngọc Kỳ!”
Vân Mộc Đóa đứng ngây người trong phòng, khó chịu ôm đầu, không ngừng lắc đầu: “Các người không ai hiểu tôi! Không ai hiểu được tôi…”
Trước khi kịp nhận ra, bầu trời đã tối sầm.
Sau khi ngồi đó vài tiếng đồng hồ, cuối cùng Vân Mộc Đóa quyết định đến chỗ em trai mình để đón con gái.
Cô ấy đẩy cửa đi xuống lầu, liền nhìn thấy một bóng dáng không thể quen thuộc hơn!
Vân Mộc Đóa sửng sốt.
“Mộc Đóa!”
Một người đàn ông mặc vest đen nhẹ nhàng bước nhanh tới: “Trời ơi, cuối cùng anh cũng tìm được em, thật tốt quá!”
Nhìn thấy anh ta, Vân Mộc Đóa lập tức tức giận: “Sao anh lại ở đây?”
Ngô Hiển Vinh ôm cô ấy và bật khóc: “Vân Mộc Đóa, anh sai rồi, anh sai thật rồi! Sau bao nhiêu chuyện, anh mới thấy chỉ có em là người anh yêu nhất! Anh không thể bỏ em và con gái anh, làm ơn, cho anh một cơ hội nhé?”
Cảm thấy những ánh mắt tò mò đổ dồn từ xung quanh, với vẻ căm ghét, Vân Mộc Đóa đẩy hắn ta ra: “Ngô Hiển Vinh, anh có vấn đề về não không? Anh nên nhớ rằng chúng ta đã ly hôn!”
“Vân Mộc Đóa, em có thể tha thứ cho anh không? Anh biết mình đã sai, anh không thể mất em…”
Vẻ mặt của Vân Mộc Đóa vô cùng kinh tởm: “Cút ngay! Đừng có mà không biết xấu hổ đứng ở đây!”
Cô ấy muốn đi, nhưng Ngô Hiển Vinh lại cứ đuổi theo cô thế này?
Hắn ta nắm lấy tay cô ấy: “Vân Mộc Đóa, ở đây nhiều người quá, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé?”
“Cút ngay…”
“Vân Mộc Đóa, hãy cho anh một cơ hội!”
Cho dù Vân Mộc Đóa có đấu tranh như thế nào, hắn ta cũng không bao giờ bỏ cuộc, cảm thấy xung quanh ngày càng có nhiều sự chú ý, Vân Mộc Đóa nghiến răng: “Đi với tôi!”
Cô ấy quay đầu rời đi, Ngô Hiển Vinh vui vẻ đi theo: “Mộc Đóa, anh biết là em cũng luyến tiếc mà…”
Khi rời khỏi chỗ ở, cô ấy quay lại và lạnh lùng nói: “Chúng ta đã ly hôn rồi, xin anh đừng quấy rối tôi nữa!”
“Không, Mộc Đóa, anh biết em đang tức giận.
Em giận anh đã phụ bạc em đúng không?” Ngô Hiển Vinh bước tới, trìu mến nhìn cô ấy: “Em đánh anh, mắng anh đi, chỉ cần em nguôi giận thì tùy em xử lý!”
Vân Mộc Đóa chế nhạo: “Ồ, tôi không nghĩ một ngày nào đó Ngô Hiển Vinh anh lại cầu xin tôi? Tại sao, cô gái ngực bự đó lại vứt bỏ anh?”
“Đừng nhắc đến cô ta nữa!” Ngô Hiển Vinh hung ác nói: “Nếu không có cô ta, chúng ta đã không có ngày hôm nay! Loại phụ nữ đó chính là ma quỷ, lòng dạ rất hung ác!”
“Được rồi, đừng giả vờ! Vợ chồng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi còn không hiểu anh sao?” Vân Mộc Đóa khoanh tay lạnh lùng nói: “Nhưng tôi sẽ nói cho anh biết, chúng ta đã kết thúc rồi, anh muốn tìm người nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa!”
“Đừng làm thế, Mộc Đóa…” Hắn ta tiến lại gần, dịu dàng đến mức muốn ôm cô ấy vào lòng: “Anh đã làm trái tim em tan nát, anh là đồ khốn nạn, nhưng em phải cho anh một cơ hội để bù đắp…em là người phụ nữ mà anh yêu nhất, tại sao anh lại bằng lòng để em đi chứ? Lần này dù lên núi đao xuống biển lửa anh cũng không buông tha nữa! Không có em thì anh sống còn gì ý nghĩa nữa?”
Trước kia khi nghe những lời ngọt ngào như vậy, Vân Mộc Đóa sẽ vui vẻ tin tưởng, nhưng bây giờ, cô ấy chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Cút ngay!”
Biểu cảm của cô ấy khiến Ngô Hiển Vinh choáng váng.
“Mộc Đóa…em, sao em lại dùng thái độ này đối với anh? Em như vậy anh đau lòng lắm…”
“Haha…anh cũng biết đau lòng sao? Một tên cặn bã như anh nên nổ tung ngay tại chỗ mới đúng!” Vân Mộc Đóa không chút lưu luyến rời đi, liền bị hắn ta kéo lại.
“Em có người đàn ông khác à?” Ánh mắt của Ngô Hiển Vinh thay đổi, u ám một cách đáng sợ.
“Buông ra!” Vân Mộc Đóa đá mạnh vào bắp chân của hắn ta, đau đớn buông tay ra và đầy hoài nghi nhìn cô ấy: “Mộc Đóa, em…”
“Ngô Hiển Vinh, tôi có thể nói rõ cho anh biết! Chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi.
Nếu anh lại làm phiền cuộc sống của tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức!”
“Không, em không thể làm thế với anh…”
“Tại sao không? Haha…khi anh ngủ với người phụ nữ đó, anh có bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”
“Mộc Đóa, anh sai rồi, anh sai thật rồi…”
Vân Mộc Đóa sốt ruột xua tay: “Đừng giả bộ nữa! Nhìn thôi cũng đã chán ghét rồi! Anh cho rằng anh là siêu sao hay là đại gia hả? Dựa vào cái gì mà anh tưởng rằng tìm tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh? Anh quá coi trọng bản thân mình quá rồi đấy biết không?”
Lời châm chọc của cô ấy khiến Ngô Hiển Vinh đỏ cả mắt, hắn ta siết chặt nắm đấm nhìn cô ấy chằm chằm: “Mộc Đóa, em thay đổi rồi!”
“Tôi là đã tỉnh ngộ mà thôi!” Vân Mộc Đóa nhìn thời gian và không muốn dây dưa với hắn ta nữa: “Tôi đi đón con gái tôi.
Đừng đến quấy rầy tôi nữa!”
Cô ấy đang đứng ở ven đường gọi taxi, vẻ mặt Ngô Hiền Vinh ảm đạm đứng ở bên cạnh, hỏi: “Con gái tôi đâu? Con bé ở đâu?”
Vân Mộc Đóa nói mà không nhìn lại: “Con bé bây giờ là con gái của tôi và không liên quan gì đến anh!”
Ngô Hiển Vinh không ngờ rằng người phụ nữ mà hắn ta cho rằng là sẽ yêu hắn ta nhất trên đời này và sẽ không bao giờ phản bội hắn ta lại nhẫn tâm đến vậy! Đột nhiên, lòng tự trọng bị tác động mạnh mẽ, và con người trở nên cực đoan hơn.
“Cô có một người đàn ông khác, phải không?!”
Vân Mộc Đóa cảm thấy phiền phức mà lạnh lùng nhìn hắn ta: “Đúng vậy! Tôi có người đàn ông khác rồi!”
“Là ai? Tên khốn đó là ai?”
Hắn ta đấm vào cột bên cạnh khiến Vân Mộc Đóa giật mình.
Nhưng khi nghĩ lại, đây là Thanh Hoa, và đây là sân nhà của cô ấy, cô ấy có gì phải sợ? Vì vậy, cô ấy ngẩng đầu chế nhạo: “Ngoại hình và năng lực của anh ấy hơn gấp trăm lần so với anh! Ngay cả đánh giày cho anh ấy, anh cũng không xứng! Quan trọng nhất là anh ấy giàu có.
Có đế chế kinh doanh riêng! Không giống như anh, một kẻ thất bại!”
Bốp!
Một cái tát thật mạnh vào mặt cô ấy.
Vân Mộc Đóa bị tát bất ngờ, ngã xuống đất, ôm mặt kinh ngạc nhìn hắn ta.
Sau bao nhiêu năm kết hôn, Ngô Hiển Vinh quả thực rất lăng nhăng, nhưng hắn ta chưa bao giờ đánh cô ấy!
Ngô Hiển Vinh nắm lấy cô ấy, ánh mắt có chút điên cuồng: “Cô thử tìm người đàn ông khác xem!”
“Anh…” Vân Mộc Đóa sợ hãi đến choáng váng.
“Tôi nói cho cô biết, hiện tại tôi không có gì cả, cái gì tôi cũng không sợ!” Ngô Hiển Vinh nhe răng cười: “Nếu cô dám rời bỏ tôi, tôi sẽ giết chết cô, sau đó là con gái của tôi!
“Anh bị điên à?” Cô ấy hét lên và đánh hắn ta bằng cả hai tay.
“Đúng vậy, tôi điên rồi!” Ngô Hiển Vinh nắm lấy hai tay của cô ấy, cười càng ngày càng hung ác: “Cùng lắm là chết chung.
Dù sao thì đời này cô đừng mong thoát khỏi tôi! Hahaha…hahaha…”
Vân Mộc Đóa sững sờ.
Trên giường lộn xộn.
Vân Mộc Đóa ngơ ngác nằm trên giường, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, cả người giống như xác không hồn.
Ngô Hiển Vinh khỏa thân đứng trước tủ lạnh tìm thức ăn với vẻ mặt mãn nguyện.
Nhíu mày: “Tại sao không có cái gì?”
Xoay người, hắn ta sốt ruột nói: “Này, làm đồ ăn cho tôi!”
Thấy Vân Mộc Đóa không đáp, anh ta đi tới, đá cô ấy một cái: “Nghe chưa? Mau lên!”
Vân Mộc Đóa rốt cuộc hoàn hồn, lạnh lùng nhìn hắn ta, muốn giết chết hắn ta.
Bắt gặp ánh mắt của cô ấy, Ngô Hiển Vinh nở nụ cười: “Haha…sao, mấy ngày nay tôi mới trở về Thanh Hoa, vậy mà dám làm loạn?”
Hắn ta đưa tay lên, vỗ nhẹ vào má cô ấy, Vân Mộc Đóa khinh bỉ quay đi.
“Tôi nói cho cô biết, cô mãi mãi là người phụ nữ của ông đây! Ông đây yêu cầu cô làm gì, cô phải ngoan ngoãn mà làm, nếu không, cô và đứa con gái của cô đừng mong sống yên ổn!”
Vân Mộc Đóa rất tức giận và chửi rủa: “Đồ khốn nạn! Đó cũng là con gái của anh!”
“Con gái tôi bị thì làm sao? Bây giờ tôi không quan tâm đến ai cả! Đi nấu cơm đi!”
Ngô Hiển Vinh nằm trên giường vắt chéo hai chân, bật tivi và chửi rủa các chương trình truyền trong khi hút một điếu thuốc.
Vân Mộc Đóa nghiến răng và đi vào bếp.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến An Ngọc Kỳ, cô ấy lại nản lòng.
Ngay sau đó, cô ấy đã làm mì và mang chúng ra một cách tức giận.
“Mau ăn xong, tôi đi đón con gái.”
Ngô Hiển Vinh không vội, hắn ta ăn từ từ, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “An Ngọc Kỳ đang ở nhà Vân Phi Phàm đúng không?”
Vân Mộc Đóa cảnh giác nhìn hắn ta: “Chuyện này không liên quan gì đến em tôi, anh đừng làm phiền cậu ấy!”
Ngô Hiển Vinh mỉm cười: “Thằng nhóc đó trước đây luôn coi thường tôi.
Bây giờ chúng ta đã ly hôn, chắc cậu ta đang rất vui vẻ, phải không?”
“Anh bị bệnh à? Không phải đều vì anh nên mới có ngày hôm nay sao? Không ai bắt anh lừa đảo, không ai bắt anh tham ô tiền của công ty!”
Hắn ta cũng không tức giận, cắn một miếng mì: “Tôi? Cô không nghĩ là tôi không biết, phía sau không có ai quậy phá, tôi sẽ kết thúc như thế này sao?”
Trong lòng Vân Mộc Đóa hồi hộp, Ngô Hiển Vinh nói tiếp: “Nghe nói cô đi làm?”
“Anh…chuyện này không liên quan gì đến anh!”
“Ồ, Thôi, đây là tôi quan tâm cô.” Ngô Hiển Vinh đặt đũa xuống, lau miệng, diện mạo rõ ràng nhã nhặn, nhưng là lúc này lại mang theo vẻ mặt lưu manh: “Để tôi đoán xem, công ty của cô…tên của tổng giám đốc là…Tần Lệ Phong đúng không?”
Sắc mặt Vân Mộc Đóa tái nhợt, hắn ta chế nhạo: “Ồ…sao tôi lại quên được chứ? Người phụ nữ của anh ta là bạn thân của cô, hình như là Tô Phương Dung thì phải?”
Hắn ta ghé sát vào cô ấy và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy: “Cô ta bây giờ có vẻ rất xinh đẹp!”
Vân Mộc Đóa không chịu được nữa, đứng lên: “Anh muốn làm cái quái gì?”
“Bà xã, đừng kích động.
Dù sao tôi cũng từ xa tới, theo lễ nghi thì cũng nên gặp chị em tốt của cô chứ!”
“Ai là bà xã của anh? Đừng có mơ! Anh thử tự soi mình trong nước tiểu xem.
Nhìn anh bây giờ chẳng khác gì một tên ăn mày! Muốn gặp bạn tôi à? Tôi nghĩ anh nên cút đi thì hơn…”
Ngô Hiển Vinh đột ngột đứng dậy, tát vào mặt cô ấy một lần nữa!
“A…!”
Vân Mộc Đóa ngã xuống đất, quay đầu lại và trừng mắt nhìn hắn ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...