Ánh mắt Tần Lệ Phong lướt qua cô, sau khi cửa thang máy mở ra thì anh đi vào đầu tiên.
Lần này Tô Phương Dung tiến không được mà lùi cũng không xong, khi anh xoay người lại liếc nhìn cô thì cô chỉ đành bất chấp đi vào.
Cửa thang máy lại đóng lại.
Tô Phương Dung đứng đẳng sau anh, từ góc độ của cô đúng lúc có thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai, lạnh lùng của Tần Lệ Phong.
Ngũ quan của anh tràn ngập cảm giác lập thể, mũi thẳng càng lộ ra vẻ kiên nghị của người đàn ông.
“Tổng giám đốc Duyệt Lai rất hài lòng với việc làm của cô.”
Anh bỗng mở miệng khiến cô hoảng sợ lập tức dời ánh mắt đi, không dám lại nhìn anh.
Tô Phương Dung cân nhắc nói: “Tôi không biết anh ta hài lòng nhưng tôi sẽ cố gắng”
Lúc này Tần Lệ Phong mới hơi nghiêng người, ánh mát bình tĩnh không gợn sóng nhìn vê phía cô bao hàm một ít sắc bén: “Cô không biết là anh ta chỉ đích danh phải là cô phụ trách sắp xếp công việc là một việc rất kỳ lạ sao?”
Trong lòng Tô Phương Dung thoáng rơi lộp bộp, cô không muốn chuyện của mình và Quý Bình Long bị những người khác biết được.
Chuyện đó không chỉ là cô mà còn có thể mang đến rắc rối cho anh ta khi đang ở thời kỳ phát triển sự nghiệp.
Vì vậy, cô rũ mắt nói khẽ: “Tôi đoán chắc là vì trước kia giám đốc Ngôn có đề cập đến nên việc trọng dụng tôi chỉ để biểu hiện lòng thành của anh ta mà thôi.”
Giải thích này rất hợp tình hợp lý.
Tần Lệ Phong thu lại ánh mắt: “Ngược lại cô rất hiểu anh ta”
Không biết lời này của anh là vô tình hay cố ý, lông mày Tô Phương Dung run lên.
Thang máy đi xuống, Tần Lệ Phong đi ra ngoài, Tô Phương Dung cũng không quan tâm đến suy nghĩ rối rằm về việc này của mình nữa mà vội đi theo sau.
Quý Bình Long đang ngôi ở phòng khách, Tần Lệ Phong đẩy cửa bước vào.
Anh ta từ từ đứng dậy, mỉm cười vươn tay: “Xin chào tổng giám đốc Tần”
Tần Lệ Phong bắt tay với anh ta: “Tổng giám đốc Quý, hoan nghênh anh đến thành phố Nam Thanh”
Tô Phương Dung đứng đẳng sau Tần Lệ Phong rũ mắt xuống, cô cố gắng ép lại cảm xúc đôi khi muốn chạy trốn trong lòng mình.
Sau khi hai người khách sáo một lúc liên ngồi xuống.
“Vê dự án ở phía đông thành phố, tổng công ty và bản thân tôi đều cực kỳ chú trọng nên lần này đích thân tôi đến phụ trách dự án này.
Tôi hy vọng tổng giám đốc Tần có thể giúp đỡ nhiều hơn”
Lời nói và hành động của Quý Bình Long tự nhiên, khéo léo đây chín chắn, Mặc dù anh ta đứng trước mặt người có khí thế mạnh mẽ đến mức có thể coi thường mọi vật thì thái độ cũng không kiêu ngạo không nịnh bợ, không bị chèn ép chút nào, anh ta so với chàng thiếu niên Bình Long thích cười trong ấn tượng của cô căn bản là img
- ---------------------------
.