“Gia Bảo, con có nhớ chú không?”
Tiêu Bảo Lộc đến bệnh viện với một đống quà, Gia Bảo ngồi trên giường, trên khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cậu bé nở nụ cười: “Chú Tiêu…”
“Sao vậy?” Tiêu Bảo Lộc đi tới, ngồi vào bên cạnh cậu bé: “Nào, để chú xem một chút.”
Phó Ngữ Anh ngồi ở phía đối diện, nhìn vẻ mặt đau khổ của Gia Bảo nói: “Thằng bé có chút không thoải mái.
Có thể là do vừa uống thuốc mới, đã một ngày không ăn được gì rồi.”
Tiêu Bảo Lộc hơi ngưng lại và đi đến xem Gia Bảo, dáng vẻ nhỏ bé của Gia Bảo ngồi đó, nhìn thôi cũng làm cho mọi người cảm thấy đau lòng.
Anh ta cau mày ôm Gia Bảo vào lòng, lông mày khép lại như một nút thắt không thể cởi ra được.
“Đừng sợ, có chú ở đây, sẽ không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi…” Anh ta lẩm bẩm lặp lại, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cậu bé này.
Y tá vào nhắc người nhà đi gặp bác sĩ, Phó Ngữ Anh nhờ Tiêu Bảo Lộc chăm sóc cho Gia Bảo, sau đó bà ấy mở cửa đi ra ngoài.
Gia Bảo không còn nhiều sức lực nên cứ nằm trong vòng tay của anh ta như thế này.
Một lúc sau thì cậu bé ngẩng đầu lên hỏi: “Chú Tiêu, chú có thấy bố con không?”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày: “Bố con?”
“Dạ.” Gia Bảo lại cúi đầu, thì thầm: “Con nhớ bố con… nhưng mẹ con có vẻ không thích con nhắc đến bố, nên con không dám nói với mẹ.”
Tiêu Bảo Lộc không nói gì, chỉ ôm chặt cậu bé hơn.
Tô Phương Dung vừa đẩy cửa đi vào, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Tiêu Bảo Lộc.
“Anh đến rồi à.” Cô đặt súp mang cho Gia Bảo lên bàn, rồi đến nhìn con trai.
Tiêu Bảo Lộc nhận thấy rằng khi nhìn thấy Tô Phương Dung, cho dù Gia Bảo có khó chịu thế nào thì cậu bé cũng lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, nghĩ biện pháp để dỗ dành cô, không làm cô lo lắng.
Đứa trẻ nhạy cảm đến nỗi trái tim anh ta như bị kim châm.
Khi Tô Phương Dung quay đầu lại thì đã thấy Tiêu Bảo Lộc ngồi ở chỗ đó, lông mày nhíu lại, dường như là trong lòng anh ta đang có tâm sự.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Ồ, không có gì.” Ngẩng đầu lên một lần nữa thì anh ta cũng nở một nụ cười dịu dàng với cô.
Khi Phó Ngữ Anh quay lại, bà ấy nhìn khung cảnh này thì nói: “Phương Dung, con và Bảo Lộc đi ra ngoài đi dạo đi, để mẹ ở đây là được rồi!”
“Không cần, con…”
“Ai da, bảo con đi thì con cứ đi đi! Đúng lúc thì Gia Bảo cũng phải đi ngủ.”
Phó Ngữ Anh nói, nháy mắt với Tô Phương Dung.
Không phải Tô Phương Dung không hiểu, dù sao mẹ cô cũng muốn mai mối cho cô và Tiêu Bảo Lộc, anh ta là bố ruột của Gia Bảo, không có gì quan trọng hơn là một nhà ba người có thể đoàn tụ.
Cô quay lại: “Đi thôi.”
Tiêu Bảo Lộc đi theo cô ra ngoài, hai người họ vẫn im lặng.
Tô Phương Dung nhìn anh ta một cách kỳ lạ, khi hai người ở cùng nhau, thì cô luôn là người đóng vai trò lắng nghe, còn Tiêu Bảo Lộc là người hay tìm đề tài để tán gẫu với cô.
Nhưng hôm nay, anh ta lại im lặng một cách lạ thường.
“Có chuyện gì xảy ra rồi sao?” Cô thử hỏi.
“Ờm, không có.” Tiêu Bảo Lộc mỉm cười, dần dần nụ cười của anh ta cũng tắt đi.
Sau một lúc, anh ta nói: “Vừa nãy Gia Bảo nói anh đưa bố của thằng bé đến!”
Tô Phương Dung cứng người, nhìn anh ta rồi nói như giải thích: “Bọn họ tiếp xúc trong thời gian dài cho nên sẽ rất thích… người bố này.”
Tiêu Bảo Lộc quay mặt lại và cười với cô: “Anh cũng không keo kiệt như vậy, hơn nữa bây giờ là thời điểm Gia Bảo cần được quan tâm chăm sóc, cho nên cậu bé muốn gặp bố mình cũng là điều hợp tình hợp lý.”
Tô Phương Dung “ừm” một tiếng, sau đó nói thêm: “Anh có thể nghĩ như vậy thì tôi đã an tâm rồi!”
Anh ta nhìn Tô Phương Dung, đột nhiên hỏi: “Em rất quan tâm đến suy nghĩ của anh sao?”
“Đương nhiên.” Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh là bố ruột của Gia Bảo, đây là sự thật không thể thay đổi.
Tôi nhất định phải lo lắng cho cảm thụ của anh.”
“Vậy nếu… ý anh là nếu anh trai anh muốn quay lại với em, muốn ở cùng em và Gia Bảo thì em sẽ làm gì?”
Đôi mắt anh ta tha thiết, có thể thấy rằng anh ta rất muốn biết câu trả lời.
Tô Phương Dung nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không đồng ý.”
Nghe cô nói lời này thì Tiêu Bảo Lộc thở phào an tâm, nhưng lập tức hỏi: “Tại sao? em… không phải em cũng không thể quên anh ta sao?”
“Tôi đã làm tổn thương anh ấy rất nặng, tôi có quyền gì ở bên anh ấy? Cho dù anh ấy không quan tâm nhưng mà tôi vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Anh ấy thích hợp với một người phụ nữ tốt hơn, nhưng người đó chắc chắn không phải tôi.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Bảo Lộc đông cứng lại, một lúc lâu thì anh ta mới giật giật khóe miệng: “Tôi còn tưởng rằng mình có hy vọng.”
Tô Phương Dung lại nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh đến mức làm cho anh ta hoảng hốt.
“Tiêu Bảo Lộc, tôi rất biết ơn vì tất cả những gì mà anh đã làm cho tôi bây giờ.
Nhưng mà, như tôi đã nói ngày hôm đó, giữa anh và tôi là không thể.”
Tiêu Bảo Lộc nheo mắt nhìn cô, trong mắt dần dần tụ lại một tầng sương mù: “Anh không yêu cầu em cái gì, anh chỉ muốn ở bên em và đứa trẻ mà thôi.
Chuyện này cũng không được sao?”
Tô Phương Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật xin lỗi.”
Trong lòng cô đã có một người rồi, cô không thể chứa thêm những người khác được nữa, cho dù Tiêu Bảo Lộc không đòi hỏi quá nhiều, nhưng cô biết chính xác anh ta muốn gì.
Vì vậy, ngoài việc xin lỗi thì cô cũng không biết phải nói gì.
Tiêu Bảo Lộc mím môi muốn cười, nhưng khóe môi dường như bị đông cứng lại.
“Anh đã làm tất cả những gì anh có thể, nhưng mà thậm chí không nhìn nó… dưới cái nhìn của em có phải là tôi rất buồn cười không?”
“Tiêu Bảo Lộc, tôi chưa bao giờ cảm thấy anh buồn cười, nhưng mà về mặt tình cảm thì không thể chấp nhận chuyện tạm bợ.
Nếu tôi chấp nhận anh thì đó không phải là điều tàn nhẫn nhất đối với anh sao?”
Tiêu Bảo Lộc giơ tay chặn cô lại: “Được rồi, anh hiểu rồi, em không cần phải nói nữa đâu.”
Tô Phương Dung im lặng, vẻ mặt áy náy nhìn anh ta.
Cuối cùng, cô nói: “Anh có thể đến thăm Gia Bảo bất cứ lúc nào, và tôi sẽ không ngăn cản quyền lợi mà anh nên có.”
Tiêu Bảo Lộc cúi đầu cười, giọng nói có chút run rẩy: “Chỉ là như vậy thôi?”
Sau một lúc im lặng thì cô gật đầu: “Ừm.”
Hít sâu một hơi, anh ta ngước mắt lên nhìn cô: “Được.”
Sau đó anh ta quay người bỏ đi không chút do dự.
Trở lại phòng bệnh thì Phó Ngữ Anh nhìn về phía sau cô: “Người đâu?”
“Đi rồi.”
“Cứ như vậy mà đi rồi?” Phó Ngữ Anh bận rộn lại nói: “Có lẽ là do công ty quá bận.
Chao ôi, mỗi ngày đều đến thăm Gia Bảo, đây cũng làm khó cậu ấy quá rồi!”
Tô Phương Dung nhìn con trai đang ngủ say, chậm rãi nói: “Mẹ, sau này mẹ đừng làm mai cho con với Tiêu Bảo Lôc nữa, con không cần.”
Phó Ngữ Anh dừng lại: “Làm sao vậy? Vừa rồi hai người đi ra ngoài cũng còn tốt lắm mà?”
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn bà ấy: “Tiêu Bảo Lộc và còn là không thể nào.”
Phó Ngữ Anh sững sờ, một lúc sau mới thở dài lắc đầu: “Con vẫn là không quên được Lệ Phong.”
Tô Phương Dung chỉ nhẹ nói một câu: “Làm sao có thể quên được đây?”
“Còn Gia Bảo thì sao? Cậu ấy là bố ruột của Gia Bảo!”
“Con và Tiêu Bảo Lộc không thích hợp không có nghĩa là Gia Bảo và anh ta không thể nhận nhau! Hơn nữa, vấn đề này cũng không gấp được, chúng ta còn phải đợi đến khi tình trạng của Gia Bảo ổn định mới bàn tiếp được.”
“Phương Dung, con thật sự đã suy nghĩ rõ ràng sao? Ngoại trừ Tiêu Bảo Lộc…”
Tô Phương Dung bất đắc dĩ nói: “Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm chuyện này nữa.
Hiện tại con cũng không có tâm trạng nghĩ tới, chỉ cần…” Cô cúi đầu vuốt bụng: “Đứa bé này có thể khỏe mạnh mà sinh ra thì con đã thấy an tâm rồi!”
Nhìn vào bụng của con mình, Phó Ngữ Anh nói: “Con chỉ nghĩ về Gia Bảo thôi, con đã bao giờ nghĩ cho đứa trẻ này chưa?”
Tô Phương Dung giật mình ngẩng đầu nhìn mẹ.
“Đứa bé này đến thế giới này để cứu Gia Bảo, nhưng nó vẫn là con của con và Tiêu Bảo Lộc! Hiện tại Gia Bảo đã lớn và có thể hiểu được nhiều điều, nhưng đứa trẻ này thì sao? Nó vẫn còn nhỏ như vậy nhưng mà lại không có một mái ấm hoàn chỉnh..…”
Mấy lời Phó Ngữ Anh nói làm đầu của Tô Phương Dung hơi đau, lúc này thì cửa mở ra, Tô Bác Kiến bước vào.
“Bà nói xem trong đầu bà có thể quan tâm đến chuyện khác được không? Tại sao bà cứ luôn nói với con gái mình chuyện này?” Rõ ràng là ở ngoài cửa ông ấy đã nghe thấy hai mẹ con nói chuyện.
Tô Phương Dung lặng lẽ thè lưỡi với bố mình, may mà có ông ấy cứu cô.
Phó Ngữ Anh trừng mắt nhìn ông ấy: “Ông cũng chỉ biết nói tôi, ông có quan tâm đến hạnh phúc của con gái mình không? Đây rõ rành là một sự lựa chọn tốt nhất! Tiêu Bảo Lộc là bố ruột của Gia Bảo và đứa con trong bụng của Phương Dung.
Cậu ấy muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, bây giờ còn tự mình bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hơn nữa cậu ấy còn lễ phép tôn trọng chúng ta.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cậu ấy còn rất thích con gái của chúng ta! Tôi nghĩ mãi cũng không thông, có lý do gì mà không thể thử ở bên cậu ấy xem sao? Cái thứ gọi là tình cảm này thì khi ở lâu sẽ tự nhiên có, vì vậy, đừng quá độc đoán trong mọi việc.”
Tô Phương Dung biết rằng mẹ cô đang nói cho cô nghe, cô không phủ nhận hay bác bỏ điều đó.
“Bà muốn lý do sao? Được rồi, để tôi nói cho bà biết! Bởi vì, con gái chúng ta không thích cậu ấy, bà đã hiểu chưa? Dù điều kiện của cậu ấy có tốt đến đâu thì nếu con gái bà không thích thì cũng không còn cách nào khác! Hơn nữa, bố ruột thì làm sao? Không ở chung nhưng cũng có thể đến thăm bất cứ lúc nào mà, cũng không nhất thiết phải ở cùng nhau mới chỉ ra quan hệ huyết thống!”
“Ông…” Phó Ngữ Anh bị lời nói của ông ấy làm cho nghẹn họng, sau đó bà ấy nhìn ông ấy chằm chằm: “Tôi sẽ không nói với ông nữa! Ông chính là không nói lý!”
Sau đó, bà ấy cầm chiếc cốc đi ra ngoài.
Tô Bác Kiến quay đầu nhìn Tô Phương Dung: “Đừng để ý đến mẹ con, bà ấy sợ không ai lấy con cho nên mới tích cực gán ghép con với Tiêu Bảo Lộc.”
Tô Phương Dung nhẹ giọng đáp lại: “Con hiểu mà.”
Hai người ngồi xuống, Tô Bác Kiến nói: “Phương Dung, chuyện hôn nhân đại sự của con thì con hãy tự quyết định, chỉ cần con thích thì cho dù là ai bố cũng sẽ chấp nhận!”
Có kinh nghiệm đau đớn đầu tiên, Tô Bác Kiến sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm tương tự nữa.
Nhất là bây giờ cuộc sống của con gái mình quả thực không dễ dàng, hà cớ gì lại ngăn cản cô có được hạnh phúc như mong muốn?
“Cảm ơn bố.”
Ông ấy im lặng một lúc, mới nói: “Nếu con thực sự yêu Lệ Phong như vậy thì con có thể đến gặp cậu ấy và giải thích mọi chuyện.”
Tô Phương Dung sửng sốt, bố cô sẽ không bao giờ xen vào loại chuyện này! Tuy nhiên, ông ấy thà kéo xuống mặt mũi vì cô.
Mắt Tô Phương Dung đỏ lên, tựa sát vào ông ấy: “Bố… là con làm cho bố lo lắng sao?”
Tô Bác Kiến cười: “Bố không lo lắng con thì còn lo lắng ai nữa? Con đó, con không cần phải nghe lời bất kì ai nữa, chỉ cần con thích thì hãy can đảm mà đi làm đi! Cond đừng quan tâm đến thành công hay thất bại! Tóm lại, nhất định con phải vì mình mà tranh thủ!”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Con và Tần Lệ Phong đã không được nữa.”
Tô Bác Kiến chỉ vào đầu cô: “Chỉ vì đứa nhỏ trong bụng con không phải của cậu ấy sao?”
Cô lẩm bẩm: “Là do con đã làm tổn thương anh ấy quá sâu.”
“Ôi, tại sao con lại ngu ngốc như vậy? Nếu như con là người khác thì con nói xem cậu ấy có thể cho phép loại tổn thương này tồn tại không? Cũng chính bởi vì con cho nên cậu ấy mới đặc biệt quan tâm hơn! Con không thể chỉ quan tâm đến lòng tự trọng của mình và mà buông tha cậu ấy được!”
Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn bố, hồi lâu mới nói: “Bố, nhìn không ra nha!”
Nói về tình yêu cũng có hình có dạng, không biết ông ấy đã học được từ đâu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...