“Của cải phi nghĩa ở đâu ra cơ chứ?”
Tô Phương Dung chỉ cười cười.
Thấy cô không chịu nói, Phú Quý cũng không gặng hỏi mà chỉ lấy một ngón tay chọc chọc trán cô: “Cô đó, rảnh rỗi không có việc gì làm thì lo mà trang điểm đi, đừng có để mình trông như nữ sinh vậy chứ! Nói cho cô biết này, dù rằng cánh đàn ông không nói gì nhưng ai lại không thích một người con gái hiên thục, gợi cảm chứ?”
Tô Phương Dung nháy mắt với anh ta, trêu chọc: “Anh nói thế là dựa trên kinh nghiệm cá nhân đấy hả?”
Phú Quý thích ý nhướng lông mày lên: “Nói cho cô biết, tôi có nhiều kinh nghiệm lắm đó!”
“Ôi! Thất lễ, thất lễ rồi!”
“Hừ, sau này cô phải học nhiêu thêm một chút, biết chưa!”
Vào giờ nghỉ trưa, hai người xuống tầng, chuẩn bị đến cửa hàng điện thoại một chuyển.
Phú Quý in ra một loạt nhãn hiệu điện thoại rôi so sánh tính năng của chúng, rồi đưa cho cô trước khi vào thang máy: “Này, cho cô đấy”
Tô Phương Dung nhận lấy, đuôi lông mày của cô hơi run rấy: “Có cần phải làm bài bản thế này không?”
“Gô thì biết cái gì!" Phú Quý liếc cô một cái rồi nói: “Cô là kiểu người dùng một cái điện thoại hơn trăm năm cũng không chịu đổi! Giờ cô chịu chỉ tiên thì phải chọn cái nào vừa đẹp, vừa có tính năng tốt, giá tiền phải ổn nhưng cũng phải hữu dụng nữa! Mấy cái mục phía trên là một số dòng máy tôi chọn đó, cô xem xem có ổn không?”
Thấy anh ta nhiệt tình như thế, Tô Phương Dung cũng không tiện cô phụ ý tốt này nên cô đành đứng vào một góc, nghiêm túc suy xét.
Cửa thang máy mở ra, một đám người bước vào, bấy giờ có vẻ khá chật chội.
Lúc này, Phú Quý dùng tay nhẹ thúc cô rồi hướng mặt về phía trước, chu môi mà nói: “Phía trước có một anh đẹp trai, đúng kiểu tôi thích”
Tô Phương Dung cao một mét sáu lăm, đứng cạnh Phú Quý cao mét tám trông lùn như chỉ còn một mẩu nhỏ.
Lúc cô ngẩng đầu lên thì chỉ thấy phía trước đen nghịt toàn ót là ót nên cô không biết anh ta đang nói đến ai.
“Ở đâu?”
Cô thấp giọng hỏi.
Phú Quý mê mẩn nheo lại cặp mắt thon dài, khẽ nâng cằm lên: “Kia kìa, cải người đang mặc áo thun Armani đói”
Tô Phương Dung cố nhón mũi chân lên xem, đúng lúc này, thang máy lại dừng lại.
Cửa thang máy bật mở, một vài người bước ra ngoài.
Trong phút chốc đó, Tô Phương Dung nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cô sửng sốt tột cùng.
Lúc cô muốn nhìn kĩ lại một lân nữa thì cửa thang máy đã đóng.
Cô vội bước lên phía trước, cật lực ấn nút mở cửa.
“Phương Dung?”
Phú Quý tò mò hỏi: “Sao thế?”
Tô Phương Dung lặng im không đáp, đợi khi cửa mở, cô lập tức vọt ra ngoài.
Trên hành lang sớm đã không còn hình bóng kia.
- ---------------------------
.