Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng


Lục Tiểu Hy đeo một cái kính râm che khuất đi nửa gương mắt, bước nhanh vào một cửa hàng tiện lợi cách nhà hai dãy phố, nhanh chóng lấy que thử thai.


Ba mươi phút sau, cô ta trở lại nhà họ Lục.


May mà mọi thứ vẫn bình thường, không có ai phát hiện ra cô ta lén lút chạy ra ngoài.


Lục Tiểu Hy nhẹ nhõm thở dài một hơi, chính vào lúc này phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng.


“Con đi đâu?”
Lâm Huyền Vũ lạnh giọng hỏi, cho dù Lục Tiểu Hy quay lưng về phía bà ta cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của bà ta lúc này.


Lục Tiểu Hy hơi thẳng lưng, không trả lời, cầm trong tay một cái túi đầy đồ ăn vặt, từng bước đi lên tầng, nhốt mình ở trong phòng.


Tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Huyền Vũ ngẩng đầu hướng mắt nhìn lên cánh cửa nơi cô ta vừa biến mất, bà ta thầm nghiến răng, vừa tức vừa bất đắc dĩ.

Lục Tiểu Hy đã ở nhà hơn một tháng rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mở miệng nói chuyện với bà ta một câu nào, dáng vẻ bướng bỉnh quả thật rất giống với bả ta!
Bên trong căn phòng, Lục Tiểu Hy ngồi trên bồn cầu, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai.


Sau khi tính toán cẩn thận, kể từ lần trước trở về từ biệt thự của Lạc Thiếu Hoàng, thì kinh nguyệt cũng chưa đến lần nào nữa.


“Trời đất ơi.”
Trong đầu Lục Tiểu Hy lúc này vô cùng trống rỗng, thì thào tự nói.


Làm sao lại không nghĩ đến việc bản thân sẽ mang thai chứ, phải làm sao bây giờ?
Cô ta cắn môi dưới, dùng nhiều lớp giấy vệ sinh gói kỹ lượng que thử thai kia lại vứt vào trong thùng rác, đứng dậy.


Lục Tiểu Hy cầm điện thoại di động trong tay, đi đi lại lại trong phòng khách.


Lâm Huyền Vũ không thu điện thoại của cô ta, mà số điện thoại cô có thể nghĩ đến lúc này chỉ có một dãy số kia thôi.


Cô ta suy tư một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm gọi vào dãy số điện thoại kia.



Sau hai tiếng nhạc chờ, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tần Lệ Phong.


“Alo?”
Lục Tiểu Hy đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, do dự một lúc, cô ta cuối cùng cũng mở miệng: “Anh, là em…”
“Em nói thật sao?” Trong giọng nói của Tần Lệ Phong là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.


Lục Tiểu Hy lúc này vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi, giọng nói hơi run rẩy: “Có lẽ… là vậy, cũng có thể là sự thật.

A, anh nói, em rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”
Một lát sau, Tần Lệ Phong lại hỏi: “Em có nói cho bất kỳ ai khác chưa?”
“Không có.” Lục Tiểu Hy có chút chần chừ nói: “Em không dám…”
“Được, đợi điện thoại của anh.” Nói xong câu này, Tần Lệ Phong liền dập máy, Lục Tiểu Hy ngồi trên bồn cầu tiếp tục ngẩn người.


Bên trong phòng làm việc, Lạc Thiếu Hoàng đang ngồi trên ghế tựa nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu.


Lúc này thư ký thông báo cho anh ta, Tần Lệ Phong đến rồi.


Anh ta có chút kinh ngạc, Tần Lệ Phong sao lại tự nhiên đến nơi này của anh ta?
Cửa bị đẩy ra, Tần Lệ Phong bước vào, anh ta đứng dậy vẫn duy trì nở một nụ cười: “Tổng giám đốc Tần đột nhiên đến nhà, sẽ không phải bởi vì nhớ tôi rồi đấy chứ?”
Anh ta vừa nói xong lời này, một quả đấm cứng rắn rơi xuống trên mặt của anh ta.


“Chết tiệt! Anh…”
Lạc Thiếu Hoàng bị đánh cho nổi trận lôi đình, Tần Lệ Phong xoay xoay cổ tay, sau đó kéo ghế tựa ra, phong thái tao nhã ngồi xuống.


“Một đấm này là để thay mặt cho Tiểu Hy.”
Vừa nghe đến Tiểu Hy, Lạc Thiếu Hoàng sửng sốt, bỏ qua đau đớn trên mặt, lập tức hỏi: “Tiểu Hy làm sao?”
Khóe môi của Tần Lệ Phong nhếch lên thành một nụ cười lạnh, lặng lẽ nhìn anh ta, không lưu tình chút nào mà châm chọc: “Cậu vẫn còn nhớ em ấy sao?”
“Anh nói rõ ràng ra một chút! Tiểu Hy rốt cuộc làm sao?”
Tần Lệ Phong lạnh lùng gằn từng chữ từng câu: “Tiểu Hy có thai rồi.”
Lạc Thiếu Hoàng hoàn toàn sững sờ, tin tức này cũng quá mức chấn động rồi, trong lúc nhất thời khiến anh ta trở tay không kịp.


Tần Lệ Phong cũng không vội vàng, mãi cho đến khi anh ta ngập ngừng mở miệng: “Anh nói cô ấy…”
“Không sai, là của cậu.” Tần Lệ Phong thay anh ta nói ra đáp án.



Nhìn thấy Lạc Thiếu Hoàng vẫn còn ngơ ngác đứng ở đó, Tần Lệ Phong đứng dậy, bước qua túm lấy vạt áo trước của anh ta, ép thật mạnh cả người anh ta lên bức tường lạnh như băng phía sau: “Nếu như cậu phụ nó, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Mà vào lúc này, Lạc Thiếu Hoàng đối với lời của Tần Lệ Phong, từng câu từng chữ đều không nghe vào.

Anh ta đẩy Tần Lệ Phong ra, đầu cũng không quay lại xông ra ngoài…
Anh ta đạp ga phóng xe về phía nhà họ Lục.


Không biết Lục Tiểu Hy nghĩ như thế nào, nếu theo như lời cô ta nói hôm đó là thật, nói không chừng sẽ đi phá thai.


Chỉ cần vừa nghĩ về Lục Tiểu Hy có khả năng sẽ không cần đứa con của bọn họ, trong lòng Lạc Thiếu Hoàng liền sẽ đau xót không thôi.

Anh ta không thể kiềm chế nổi tâm trạng nóng nảy của bản thân, bất giác đã đạp chân ga đến mức cao nhất.


Khi xe chạy đến một cái ngã tư, suy nghĩ của Lạc Thiếu Hoàng rối loạn, không nhìn thấy đèn tín hiệu đã nhảy sang màu đỏ, tiếp tục đạp chân ga đâm về phía trước.


Chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm vang lên, chiếc Maybach màu đen của Lạc Thiếu Hoàng lật nghiêng ở bên vệ đường.


Lục Tiểu Hy ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, xem chương trình nhàm chán trên ti vi.


Điện thoại vang lên, cô ta thuận tay bắt máy.


“Alo.”
Đến trước bệnh viện, Lục Tiểu Hy tìm đến phòng điều trị của Lạc Thiếu Hoàng.


Lúc nhìn thấy ba chữ “ICU” to lớn, trong lòng cô phảng phất một loại dự cảm không rõ ràng.


Nhưng vào lúc này, từ phía sau lưng xuất hiện một người, lễ độ gật đầu với Lục Tiểu Hy: “Là cô Lục phải không? Xin chào, tôi là thư ký của tổng giám đốc Lạc.”
Lục Tiểu Hy lúc này mới phục hồi lại tinh thần: “Anh ấy… tình huống hiện tại như thế nào rồi?”
Thư ký gục đầu xuống: “Cô Lục, vô cùng xin lỗi.”
Trong lòng Lục Tiểu Hy hiểu rõ, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, nơi đáy là tràn đầy sự mất mát.



Không ngờ rằng, chuyện mà cô không hy vọng nó sẽ xảy ra nhất, vẫn là đã xảy ra rồi.


Sửng sốt khoảng chừng một phút, cô ta nghe được giọng nói của mình đang không ngừng run rẩy: “Sao lại thế này?”
“Bởi vì tổng giám đốc Lạc muốn đi gặp cô, trên đường lái xe quá nhanh, thế nên mới…”
Lục Tiểu Hy ngơ ngẩn, rõ ràng là đau lòng, nhưng một giọt nước mắt cũng không có.


“Cô Lục, cô vẫn là đi vào nhìn xem.” Thư ký đẩy cửa, sau khi Lục Tiểu Hy hít vào một hơi thật sâu mới chầm chậm bước vào.


Hai cánh cửa vừa nặng vừa dày được mở ra, trong phòng điều trị, ánh sáng từ các loại thiết bị tinh vi chiếu vào mắt cô đau nhức, tầm nhìn của Lục Tiểu Hy hạ xuống, nhìn thấy một góc giường bệnh.


Cả gương mặt của Lạc Thiếu Hoàng đều tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, hai mắt nhắm chặt lại, giống như đang chìm vào giấc ngủ.


“Lạc Thiếu Hoàng, cái đồ khốn nạn này!”
Cô ta nắm chặt tay lại, trong mắt toàn là thù hận.


Thư ký ở bên cạnh hoảng sợ, nhưng ngược lại cũng thức thời đi ra ngoài.


“Anh là kẻ nhát gan không chịu trách nhiệm, hiện tại thì hay rồi, anh phủi mông bỏ đi, để lại em một mình thu dọn cục diện rối rắm này!”
Lục Tiểu Hy ngẩng đầu lên, vẫn cố nén lại những giọt nước mắt.


Vì một người đàn ông không chịu trách nhiệm như vậy, không đáng để cô phải khóc vì anh ta!
Lục Tiểu Hy ở trong phòng dạo quanh một vòng, buồn bức giật nhẹ tóc, lại quay đầu lại nhìn người đang nằm trên giường, Nếu như sớm biết anh là loại đàn ông này, em đã… đã…”
Phần phía sau của câu nói, cô ta không nói nữa.


Thu hồi lại ánh mắt, cô ta lại vòng vo mấy vòng nữa, cuối cùng mới chậm rãi bước đến trước giường.


“Bây giờ em nên làm gì đây?” Trừng mắt với anh ta, cô ta cả giận nói: “Khốn nạn! Anh nói gì đó đi chứ!”
“Mẹ nó!” Lục Tiểu Hy chỉ vào anh ta chửi: “Nhất định phải chết sau khi mà em đã thích anh rồi sao? Anh đi sớm thế làm gì hả?”
“Mẹ nhà anh, anh…”
Sau một hồi mắng chửi, Lục Tiểu Hy cũng không còn sức lực nữa rồi, cúi thấp đầu, hai tay chống ở bên giường.


Một giọt nước mắt cứ như vậy yên lặng không một tiếng động rơi trên cánh tay của anh ta.


Đột nhiên, tay của cô ta bị người ta nắm chặt lại.


Lúc cổ tay lạnh lẽo được tình cảm ấm áp vây quanh, Lục Tiểu Hy nhất thời không phản ứng lại được, sững sờ ngẩng đầu lên.



Khi đối mặt với cô là một đôi mắt trong veo, Lục Tiểu Hy hoàn toàn bị dọa cho ngây người: “Anh… xác chết vùng dậy rồi?”
Giây tiếp theo, cô ta ngay lập tức ý thức được gì đó, chân mày lá liễu cau lại: “Mẹ nó, không phải anh đang lừa em đấy chứ?”
“Anh thật sự không nghĩ tới, hóa ra em lại quan tâm anh như vậy đó.” Lạc Thiếu Hoàng chậm rãi ngồi dậy, đáy mắt ngập tràn ý cười.


Một tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên.


Lục Tiểu Hy dùng hết toàn bộ sức lực, hung hăng đánh cho Lạc Thiếu Hoàng một cái bạt tai, cô ta xoay người rời khỏi phòng điều trị, đầu cũng không quay lại.


“Mẹ nó, lần này chơi lớn rồi!”
Lạc Thiếu Hoàng một bên gọi Tiểu Hy, một bên luống cuống tay chân rút ống dẫn trên người ra, sau đó mặc trang phục bệnh nhân, chân đi dép lê liền đuổi theo chạy ra khỏi phòng điều trị.


“Tiểu Hy! Tiểu Hy!”
Lạc Thiếu Hoàng đuổi đến trước cửa thang máy, chặn cô ta lại: “Tiểu Hy, em nghe anh giải thích có được không? Anh vừa rồi… vừa rồi thật ra là đang ngủ.”
Sắc mặt Lục Tiểu Hy không chút thay đổi, giương mắt nhìn anh ta: “Lạc Thiếu Hoàng, dùng loại thủ đoạn này đến để lừa tôi anh có còn được coi là đàn ông không?”
“Anh…”
“Lạc Thiếu Hoàng, sau này đừng để tôi gặp lại anh lần nào nữa!”
“Đợi đã!”
Lạc Thiếu Hoàng kéo cổ tay của Lục Tiểu Hy lại, nghiến răng một cái, mạnh mẽ quỳ một gối xuống đất: “Tiểu Hy, hai chúng ta kết hôn đi.”
Lục Tiểu Hy bỗng nhiên giật mình: “Anh… anh làm cái gì vậy hả? Mau đứng dậy! Anh có phải bị đâm thành đồ ngốc rồi không hả?”
Người trong bệnh viện cũng không hề ít, lúc này lại vô cùng tò mò mà nhìn qua.


Lạc Thiếu Hoàng nâng mắt lên, con ngươi thâm thúy ngập tràn tình cảm nồng nàn nhìn cô, trong tay tựa như ảo thuật biến ra một chiếc nhẫn kim cương, giơ lên trước mặt Lục Tiểu Hy.


Lục Tiểu Hy chỉ cảm thấy thời gian như bất động, nhìn anh ta, nhìn chiếc nhẫn, rồi lại nhìn anh ta, rồi lại nhìn chiếc nhẫn.


Cửa thang máy trong bệnh viện bắt đầu tụ lại đầy người, thỉnh thoảng có người làm ầm lên, muốn cô nhanh chóng nhận lời, nếu không người đàn ông đẹp trai như thế này rất dễ bị người khác cướp đi mất!
Theo trận cười đùa, Lạc Thiếu Hoàng không nói hai lời liền bắt lấy tay của cô ta đeo chiếc nhẫn lên một cách thô lỗ: “Dù sao thì, không cần biết là em có đồng ý hay không, đời này của em đừng hòng chạy đi đâu nữa!”
“Lạc Thiếu Hoàng, anh làm cái gì vậy? Anh là cướp hay là buôn người?” Lục Tiểu Hy vội vàng muốn rút tay ra khỏi tay của Lạc Thiếu Hoàng, thế nhưng lại càng bị nắm chặt lại.


“Anh buông em ra!” Lục Tiểu Hy nóng nảy, dùng sức giãy dụa thoát ra.


“Ai mà ngờ, Lạc Thiếu Hoàng lại phát ra một tiếng hừ nhẹ, ôm lấy bả vai, cúi thấp đầu xuống.


Lục Tiểu Hy hoảng sợ: “Này, anh làm sao đấy?”
Nhưng vào lúc này, Lạc Thiếu Hoàng đột nhiên vươn cánh tay dài tới, ôm cả người cô vào trong ngực, đặt một nụ hôn lên trên gương mặt trắng mịn của cô ta, đắc ý khoe khoang với những người xung quanh: “Nhìn thấy chưa, vẫn là vợ của tôi thương tôi nhất!”
Lạc Thiếu Hoàng cười lớn, trở tay nắm lấy tay của cô ta: “Chỉ cần em lấy được em, anh ngay lập tức đi gặp Diêm Vương cũng không sao cả…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui