Tần Lệ Phong một tay đút vào túi áo, dừng lại, gương mặt thản nhiên dừng ở trên người cô ta.
“Là về chuyện hợp tác của chúng ta.” Lạc Thanh Tâm quan sát xung quanh, đè thấp giọng nói: “Có thể tìm một địa điểm yên tĩnh nói chuyện không?”
Tần Lệ Phong nhìn cô ta, trên mặt vẫn mang theo vẻ bình tĩnh: “Theo tôi đến phòng làm việc.” Sau khi nói xong lời này, anh liền sải bước lớn đi về phía thang máy.
Lạc Thanh Tâm đi theo phía sau Tần Lệ Phong, bước vào văn phòng làm việc của tổng giám đốc.
Anh đi đến phía sau chiếc bàn làm việc ngồi xuống, nâng ánh mắt lên, mặt không chút thay đổi nhìn cô ta: “Cô có thời gian mười lăm phút.”
“Tổng giám đốc Tần, anh vẫn chưa biết nhỉ.” Khóe môi Lạc Thanh Tâm khẽ nhếch lên nụ cười lạnh kín đáo: “Mẹ ruột của anh, cái bà Lâm Huyền Vũ của tập đoàn Lục Quý kia, hiện tại đã thông đồng với đối thủ cạnh tranh của anh, chờ đợi vượt qua công ty của anh đấy.”
Tần Lệ Phong thản nhiên “ừ” một tiếng, hai tay đan chéo vào nhau: “Ồ?”
Trong mắt Lạc Thanh Tâm lóe lên vẻ thù hận, vội vàng nói: “Tôi có thể giúp anh xoay chuyển cục diện, anh tin tưởng tôi, chỉ cần hai người chúng ta liên thủ, chắc chắn sẽ không có vấn đề gi!”
Nhìn bộ dạng này của cô ta, trong lòng Tần Lệ Phong hiểu rõ, chắc là bàn điều kiện vấn đề với Lâm Huyền Vũ thất bại rồi.
“Không nhìn ra được cô Lạc còn có loại bản lĩnh này.” Khóe miệng Tần Lệ Phong nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý: “Nhưng mà việc này cô sẽ không giúp tôi không công đâu nhỉ?”
“Sáu mươi tỷ!” Lạc Thanh Tâm khẩn thiết nói: “Tôi chỉ cần sáu mươi tỷ, chuyện còn lại tôi sẽ giúp anh đối phó toàn bộ!”
“Giá cả này đúng là có lời.” Tần Lệ Phong gật đầu: “Không được, tôi vẫn muốn nghe xem kế hoạch của cô rốt cuộc có xứng đáng với cái giá này không.”
“Không được.” Lông mày Lạc Thanh Tâm khẽ cau lại: “Anh trước tiên phải chuyển sáu mươi tỷ cho tôi mới được!”
Tần Lệ Phong nhướng mày, ung dung chậm rãi nói: “Cô Lạc, cô cảm thấy… tôi nhìn có vẻ giống một kẻ coi tiền như rác sao? Hay là nói trong mắt của cô, Tần Lệ Phong tôi sẽ ngu đến mức mặc cho một người phụ nữ sắp đặt?”
Lạc Thanh Tâm sửng sốt: “Anh… ý của anh là gì?”
“Tôi hẹn hò với cô chỉ là một lớp ngụy trang thôi, lúc đó, chính cô là người chủ động đến tìm tôi, tôi nói không sai chứ?” Lông mày anh hạ xuống, khóe miệng lạnh lùng: “Sau đó thì sao? Lâm Huyền Vũ làm sao lại biết được vậy?”
Lạc Thanh Tâm hoàn toàn đóng băng ở đó, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Cái đó… không phải tôi…”
Tiếng nói của Tần Lệ Phong trầm vang: “Sáu mươi tỷ đối với tôi mà nói cũng chẳng tính là bao.
Nhưng cô đối với tôi mà nói, cùng lắm chỉ là một công cụ, cô thật sự cho rằng bản thân cô đáng giá nhiều tiền như vậy sao? Huống chi, tôi tuyệt đối không thể nào hợp tác với người không có chữ tín.”
Lời nói của anh tựa như một cơn lốc, vô tình dập tắt chút hy vọng nhen nhóm trong lòng cô ta.
Lạc Thanh Tâm ủ rũ rời khỏi tập đoàn J.L, liên tục không đạt được mục đích từ chỗ Lâm Huyền Vũ đến chỗ Tần Lệ Phong, đây là điều mà cô ta không ngờ tới.
Chết tiệt! Đám người trên thương trường này không có một ai đáng tin tưởng cả!
Hết thảy đều rơi vào đường cùng, cô ta chỉ có thể đi cầu xin sự giúp đỡ của Lạc Thiếu Hoàng.
“Anh trai tôi đâu? Tôi muốn tìm anh trai tôi.”
Lạc Thanh Tâm đeo kính râm, kiêu ngạo nói với thư ký.
Thư ký khách sáo cười: “Vâng thưa cô Lạc, có điều, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Thừa lời.” Khắp mặt Lạc Thanh Tâm đều hiện lên vẻ khinh thường: “Tôi đến gặp anh trai của tôi còn cần phải hẹn trước sao? Tôi chính là em gái ruột của anh ấy.”
Thư ký nói “xin đợi một chút”, sau đó gọi điện thoại cho Lạc Thiếu Hoàng.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, cô ta áy náy nói với Lạc Thanh Tâm: “Thật xin lỗi cô Lạc, tổng giám đốc vẫn còn một cuộc hội nghị rất quan trọng, vì vậy…”
“Anh ấy không chịu gặp tôi?” Lạc Thanh Tâm không dám tin hỏi lại.
“Thật sự là bởi vì tổng giám đốc quá bận rồi…”
“Bận?”
Lạc Thanh Tâm trừng mắt nhìn về phía cánh cửa, rõ ràng anh ta đang ngồi bên trong kia, nhưng cô ta lại không dám xông vào, bởi vì cô ta biết làm như vậy sẽ có kết cục gì.
Hít sâu một hơi, Lạc Thanh Tâm oán hận rời đi.
Tối hôm đó, Lạc Thanh Tâm trở về đến chỗ ở của nhà họ Lạc.
Bên trong phòng khách, bà Lạc đang ngâm nga một ca khúc nhỏ, cắt tỉa bó hoa bách hợp cắm trong bình hoa.
Bên ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân dồn dập, bà ta tưởng rằng là Lạc Thiếu Hoàng đã trở về, vừa nở nụ cười ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bước vào động tác cắt tỉa hoa liền dừng lại, sắc mắt tức khắc trầm xuống.
“Bố!”
Lạc Thanh Tâm vừa bước vào cửa liền xông lên tầng, gọi một tiếng.
Thế nhưng lại không hề có ai trả lời cô ta.
Hai hàng lông mày của Lạc Thanh Tâm khẽ cau lại, lại gọi thêm mấy tiếng nữa.
Bà Lạc từ trong phòng khách đi đến, nhìn cô ta, khắp mặt đều hiện lên vẻ khinh miệt: “Đừng tìm nữa, bố của cô hôm nay không có nhà.”
“Ông ấy đi đâu rồi?” Điểm nhìn của Lạc Thanh Tâm cuối cùng cũng rơi lên người bà ta.
Bà Lạc thấp giọng cười, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng uể oải nhìn cô ta: “Cô đến nhà chúng tôi làm gì?”
Lạc Thanh Tâm không trả lời, hỏi ngược lại: “Ông ấy đi làm gì rồi? Bao giờ mới trở về?”
Bà Lạc càng lúc càng không kiên nhẫn với cô ta nữa: “Cô tìm ông ấy có việc gì? Muốn tiền sao? Tôi nói cho cô biết, tiền, chúng tôi một đồng cũng không có, cô đừng có hòng lấy được một đồng tiền nào từ nhà học Lạc!”
Lạc Thanh Tâm kéo kéo mái tóc dài, đã vội đến mức không xong rồi: “Tôi muốn gặp bố! Tôi muốn gặp ông ấy! Ông ấy rốt cuộc ở chỗ nào? Tại sao không gọi được điện thoại cho ông ấy?”
“Ha ha.” Bà Lạc cười khẩy:”Ồ, hóa ra thật sự là đến vì muốn tiền như lời tôi nói sao? Nói đi, cô lại ở bên ngoài gây ra phiền phức gì? Bị đàn ông làm cho to bụng rồi? Tôi sớm đã biết rồi, cô với mẹ cô giống y hệt nhau, đều là cái đồ đê tiện không biết xấu hổ!”
Lạc Thanh Tâm trừng lớn đôi mắt đỏ hoe nhìn bà ta, nếu đổi lại là bình thường thì cô ta đã sớm chửi lại rồi, thế nhưng hiện tại, cô ta hoàn toàn không có tâm trạng làm chuyện đó nữa, sau khi trừng mắt với bà ta liền giậm chân bỏ đi.
Bước ra khỏi cửa, cô ta liền bắt đầu gọi điện cho bạn bè.
“Alo? An Lan hả? Cậu có ba tỷ ở đó không?”
“Là anh Khải sao? Em là Lạc Thành Tâm, em muốn vay anh mười lăm tỷ.”
Lạc Thành Tâm lần lượt gọi cho bạn bè trong danh bạ điện thoại, nhận được đủ các loại kiếm cớ, đều là từ chối, không một người nào cho cô ta vay tiền!
Đêm khuya, Lạc Thanh Tâm không hề buồn ngủ, ngã ập lên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn treo trên trần nhà.
Nhưng chính vào lúc này, điện thoại “leng keng” truyền đến một đoạn tin ngắn.
Trong lòng Lạc Thanh Tâm vui vẻ, vội vàng mở điện thoại ra xem.
“Đây là ngày đầu tiên.”
Gương mặt trắng bệch phản chiếu trên màn hình điện thoại, năm chữ cái màu đen giống như một mũi tên bắn xuyên chui vào trong tim cô ta.
Trong lòng Lạc Thanh Tâm càng lúc càng hoảng loạn, ngón tay theo bản năng xóa đi đoạn tin ngắn.
Bốn mươi mấy tiếng đồng hồ, tốc độ trôi qua nhanh như bay, ba ngày này, Lạc Thanh Tâm gần như không hề chợp mắt.
Cuối cùng, cô ta bất chấp một lần nữa trở về nhà họ Lạc bất chấp phải nhìn sắc mặt của bà Lạc.
Ít nhất, ở đây vẫn là nơi tương đối an toàn nhất!
Buổi tối ngày thứ ba, cô ta ngồi trên sân thượng của căn biệt thự, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống bên dưới, quay số điện thoại đã gửi đoạn tin nhắn kia nhiều lần.
Một hồi rồi lại một hồi nhạc chờ vang lên, đến cuối cùng chỉ còn giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên bên tai.
“Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi đã tắt máy.”
Lạc Thanh Tâm hoàn toàn sụp đổ, cô ta bịt tai lại hét lớn, âm thanh chạy ngang qua màn đêm nhưng không có bất cứ một tiếng vọng nào.
Buổi sáng, cô ta đã xuất hiện trên trang đầu của các tập san báo chí lớn…
“Kinh hoàng! Cô chủ của tập đoàn Lạc Minh đến quán bar giao du mua ma túy.”
Bên cạnh tiêu đề cực lớn là cô ta bị một người đàn ông đè lên,vẻ mặt mờ mịt, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có những vị trí trọng điểm được che lại một chút bằng biểu tượng.
Cả một ngày hôm nay, Lạc Thanh Tâm đều nhốt chính mình ở trong nhà, tắt nguồn điện thoại, rút dây cắm điện thoại cố định, kéo hết rèm cửa trong phòng lại, cuộn mình ở trên giường.
Một chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại trước căn nhà lớn.
Cửa xe mở ra, Lạc Chính Đình bước xuống xe với gương mặt xanh mét, giây tiếp theo hàng loạt phóng viên giống như thủy triều trào đến.
“Tổng giám đốc Lạc, xin hỏi báo của hôm nay ông đã xem rồi chứ?”
“Tổng giám đốc Lạc, nghe nói, cô Lạc từ khi mới mười mấy tuổi đã bắt đầu có hành vi giao du hít thuốc phiện, xin hỏi chuyện này ông có biết không?”
“Tổng giám đốc Lạc.”
Lông mày Lạc Chính Đình cau chặt lại, nhanh chóng bước vào trong căn biệt thự mới tạm thời thoát được mấy âm thanh ầm ĩ kia.
Sau khi ông ta bước vào cửa liền ngay lập tức bước lên tầng hai, nắm lấy tóc của Lạc Thanh Tâm, lôi cô ta từ trong phòng ngủ ra.
“Bố.”
Giọng nói cô ta có nghẹn ngào, cả người đều run rẩy, gầy đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương, nhìn qua vô cùng đáng thương.
“Mày còn không biết xấu hổ mà gọi tao là bố sao?” Lạc Chính Đình tức đến mức bàn tay phát run, giơ tay lên, những cái đánh đổ ập xuống người Lạc Thanh Tâm, một bên đánh, một bên lớn tiếng chửi rủa: “Mặt mũi của nhà họ Lạc đều bị mày làm cho mất sạch rồi! Tao không phải bố của mày, từ hôm nay trở đi tao và mày không còn quan hệ gì nữa!”
Lạc Thanh Tâm bị dọa đến mức chỉ còn biết khóc nấc lên, cô ta ôm lấy đùi của Lạc Chính Đình: “Bố nghe con giải thích! Con bị người ta hạ thuốc, có người muốn hại con!”
“Ruồi bọ còn không tấn công một quả trứng thối.” Lúc này, bà Lạc xuất hiện ở phía sau hai người, ôm lấy hai vai, lạnh lùng nói: “Thật ra thì cũng không có gì mà kinh ngạc cả, dù sao thì mẹ của con nhóc này cũng chính là loại người như này.”
Bà ta khinh thường nhìn Lạc Thanh Tâm, giống như thể nhìn một đống rác, thậm chí khoa trương đến mức giơ hai tay lên nhẹ nhàng che miệng lại: “Con gái của một gái làng chơi, bản tính của cô ta chính là dâm tiện như vậy rồi!”
Lạc Thanh Tâm cắn môi, không nhịn được lời châm chọc của bà Lạc và những cái đánh của Lạc Chính Đình.
Lạc Chính Đình đánh mệt rồi, vô lực ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào cô ta: “Nuôi mày bao nhiêu năm như vậy thật sự là tự để lại cho mình một mối họa, mày cút đi cho tao, sau này không cho phép mang họ Lạc nữa!”
Mà bà Lạc ở bên cạnh, một bên vừa vỗ lưng cho Lạc Chính Đình, một bên liếc Lạc Thanh Tâm, trong miệng không ngừng chậm chọc khiêu khích: “Gái làng chơi một ngày không có đàn ông thì liền không không sống nổi.”
“Bà nói đủ chưa hả!”
Lạc Thanh Tâm hét lên một tiếng, bổ nhào về phía trước, móng tay sắc nhọn xẹt qua mặt bà Lạc, để lại năm dấu tay rỉ máu.
Bà Lạc bụm lấy mặt, không dám tin nhìn cô ta.
Lạc Chính Đình phản ứng cực nhanh, một cái tát lao đến, sức lực vô cùng lớn, dưới chân Lạc Thanh Tâm đứng không vững, cả người liền ngã xuống tấm thảm.
Sau khi dừng lại vài giây, cô ta ôm mặt đứng dậy, khóe miệng chảy ra một chút máu tươi.
Mà cô ta lúc này đã chết lặng đến mức không còn cảm nhận được đau đớn nữa, khắp mặt cô ta đều mang vẻ châm chọc cười lên: “Được, nỗi nhục mà hôm nay mấy người cho tôi, tôi sẽ nhớ cho kỹ!”
“Mày muốn làm cái gì?” Lạc Chính Đình cau mày, tức giận hỏi.
Lạc Thanh Tâm nhìn chằm chằm gương mặt của ông ta, cười khẩy: “Tôi sẽ ghi nhớ mấy người đối xử với tôi như thế nào, tương lai rồi sẽ có một ngày nào đó, Lạc Thanh Tâm tôi sẽ trả lại gấp bội!”
Dứt lời, cô ta không nhìn vợ chồng Lạc Chính Đình nữa, bước ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Lạc không thèm liếc mắt nhìn lại.
Lạc Chính Đình vô lực ngã ngồi trên ghế sô pha, ông ta giờ phút này thoạt nhìn tựa như trong vòng một đêm già đi mười tuổi.
Lạc Thanh Tâm thật sự biến mất rồi, mặc cho bên truyền thông dùng cách gì đi nữa cũng đều không lấy được một chút tin tức về cô ta, giống như bốc hơi khỏi thế giới này rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...