Lục Tiểu Hy lúc này mới hé mở đôi mắt nặng như đeo chì của mình, liếc nhìn cái đồng hồ treo tường một cái, ánh mắt mơ màng: “Đã chiều rồi à?”
Lạc Thiếu Hoàng dán đôi môi mỏng lên tai cô: “Dù sao lúc chúng ta đi ngủ trời cũng sắp sáng rồi.”
Đôi má Lục Tiểu Hy phiếm hồng, giơ tay ra véo anh một cái: “Anh mặt dày thật đấy!”
Lạc Thiếu Hoàng thuận thế bắt lấy đôi tay thon dài như ngọc, nắm chặt trong tay mình.
Anh đưa tay cô đến bên môi, hôn nhẹ lên đó.
“Bụng có đói không?” Anh nhẹ nhàng áp trán mình lên trán cô, ánh mắt dịu dàng khiến cô mê đắm.
Lục Tiểu Hy đưa tay lên, xoa tròn cái bụng trống không của mình gật gật đầu.
Lạc Thiếu Hoàng gật đầu, ngữ khí dịu dàng dỗ dành: “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó đi?”
Lúc này, dưới tầng truyền tới tiếng chuông cửa chối tai.
Hai người cùng ngẩn ra tại chỗ.
Mấy ngày hôm nay, trong căn biệt thự này chỉ có hai người bọn họ, làm gì còn ai biết đến chỗ này chứ?
Tiếng chuông cửa dưới tầng vẫn không ngừng kêu lên, giống như người đứng ngoài cửa rất không kiên nhẫn.
“Mặc quần áo vào trước đã.” Lạc Thiếu Hoàng đặt lên trán Lục Tiểu Hy một nụ hôn, anh tự mặc quần áo vào trước, rồi đi xuống lầu.
Tiếng chuông cửa chói tai không ngừng vang lên, trên mặt anh mang theo một biểu cảm không kiên nhẫn, kéo một cái mở to cửa lớn.
Đập vào mắt anh là khuôn mặt vô cảm của Lâm Huyền Vũ, đằng sau bà ta còn có hai tên vệ sĩ.
“Tổng giám đốc Lâm…à không, dì ạ.” Phản ứng đầu tiên của Lạc Thiếu Hoàng là kinh ngạc, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Lâm Huyền Vũ nhìn anh, trên khuôn mặt tăng thêm vài phần phẫn nộ, bà ta lên tiếng ra lệnh: “Cậu chính là cậu Lạc? Không ngờ rằng lần đầu gặp mặt của chúng ta lại dưới một tình huống xấu hổ như bây giờ.”
Lạc Thiếu Hoàng lễ phép nghiêng người, mời Lâm Huyền Vũ vào nhà: “Dì vào nhà đi ạ.”
Lâm Huyền Vũ nén giận bước vào trong, đứng ở phòng khách nhìn ngắm một lượt nói: “Tôi nghĩ cậu cũng biết vì sao tôi đến đây đúng không.”
Lạc Thiếu Hoàng ung dung thản nhiên nói: “Ồ? Dì thật biết nói đùa, sao cháu có thể biết được chứ?”
Lâm Huyền Vũ nhìn anh chằm chằm, nói cùng câu từng chữ: “Con gái tôi, Lục Tiểu Hy thì sao?”
“Con gái? Dì à, dì tìm con gái sao lại đến chỗ cháu tìm chứ?” Lạc Thiếu Hoàng bày ra bộ dạng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Giữa đôi lông mày Lâm Huyền Vũ nhuốm tia hung ác, liếc nhìn anh một cái, rồi ra lệnh cho hai người vệ sĩ: “Lục soát cho tôi!”
“Vâng!”
Lục Thiếu Hoàng nhìn thấy cảnh này, đôi mày kiếm nhíu chặt lại, khi nhìn về phía Lâm Huyền Vũ lần nữa đã mang theo khí lạnh bao phủ: “Tổng giám đốc Lâm, đây là nhà của tôi, bà làm như vậy không hay lắm thì phải!”
Lâm Huyền Vũ lạnh lùng nhìn anh, đột nhiên nhẹ giọng cười: “Có ở chỗ cậu hay không, tìm một chút không phải biết ngay hay sao? Cùng lắm có chuyện gì xảy ra, tôi gánh hết là được!”
Bà ta nhìn hai người vệ sĩ, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Còn không tìm đi!”
Lời của Lâm Huyền Vũ vừa dứt, một giây sau, cách cửa phòng ngủ trên tầng hai bật mở.
Lục Tiểu Hy đứng ngay giữa cửa phòng, trên khuôn mặt xinh đẹp không mang theo bất cứ biểu cảm gì: “Đừng có lục nữa! Có mất mặt không chứ? Tôi ở đây, muốn nhìn thì lên mà nhìn!”
Lâm Huyền Vũ sau khi nhìn thấy cô, quay lại lườm Lạc Thiếu Hoàng một cái, rồi lại quay người nhìn Lục Tiểu Hy, ép cơn tức giận xuống, ôn hòa nói: “Tiểu Hy, về nhà cùng mẹ đi.”
Lục Tiểu Hy không hề đáp lời lại, dồn hết sức nắm lấy thanh chắn, thuận theo cầu thang chầm chậm đi xuống, Lạc Thiếu Hoàng nhanh chóng tiến lên phía trước đỡ lấy cô, dìu cô đi đến trước mặt Lâm Huyền Vũ, cô hơi vểnh cái cằm nhỏ lên: “Không muốn về.”
Lâm Huyền Vũ ngẩn người ra, rồi liếc Lạc Thiếu Hoàng ở bên cạnh một cái: “Không phải con định ở lại đây với một tên đàn ông…không mấy tốt đẹp này đấy chứ?”
Lạc Thiếu Hoàng nhíu chặt đôi mày kiếm, muốn lên tiếng bác bỏ điều gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại kịp thời nhịn xuống.
“Mẹ, con sẽ không đính hôn với Cư Hàn Quân đâu, con tự khắc có lựa chọn của riêng mình!” Lục Tiểu Hy kiên định lên tiếng.
Sau khi nghe thấy cái tên Cư Hàn Quân, Lâm Huyền Vũ chậm rãi đưa tầm mắt nhìn về phía Lạc Thiếu Hoàng.
“Cậu Lạc, tôi lăn lộn trên thương trường lâu như vậy rồi, liên quan đến mấy lời đồn đại về cậu, dù ít dù nhiều cũng đã nghe qua một hai, Lục Tiểu Hy nhà chúng tôi, không phải đối tượng mà cậu có thể lôi ra để đùa giỡn.”
“Đùa giỡn?” Lạc Thiếu Hoàng không vui, nhăn chặt đôi lông mày: “Lời này có hơi ngoài tiêu chuẩn rồi, nếu như, tôi nói tôi sẽ cưới cô ấy thì sao?”
Lục Tiểu Hy ngơ luôn rồi: “Lạc Thiếu Hoàng, anh nói cái gì thế!”
Chính vào lúc này, cửa chính bị một lực đẩy mạnh ra, ba người không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa, chỉ nhìn thấy Lạc Thanh Tâm khắp mặt tràn ngập phẫn nộ đang đứng ngoài cửa, trong mắt chứa đầy sự khó tin.
Xem ra, sớm đã đứng ở bên ngoài nghe thấy hết rồi.
Lạc Thiếu Hoàng không thể hiện cảm xúc gì, hoàn toàn không quan tâm đến, đem tầm mắt nhìn về phía Lâm Huyền Vũ: “Chỉ cần Lục Tiểu Hy đồng ý, tôi lúc nào cũng có thể cưới cô ấy về nhà.”
Lâm Huyền Vũ cười lạnh vài tiếng: “Kể cả cậu có muốn, nhà họ Lạc có đồng ý không? Cậu tưởng rằng đây là cái gì? Trò đùa trẻ con sao? Cậu trai trẻ, cậu vẫn còn non nớt lắm.”
Lạc Thanh Tâm bước lên phía trước, nhìn vào Lạc Thiếu Hoàng, nắm chặt nắm tay: “Anh, không phải anh định cưới người phụ nữ này thật đấy chứ!”
Trong mắt Lạc Thiếu Hoàng không biết từ lúc nào đã tăng thêm phần chán ghét: “Tôi muốn cưới ai không liên quan gì tới cô, đừng có mà ở đây ăn nói lung tung!”
“Em không muốn! Anh bắt buộc phải đi cùng em! Em không để anh cưới người phụ nữ lẳng lơ này đâu!” Lạc Thanh Tâm xông đến bên cạnh Lạc Thiếu Hoàng, đưa tay ra kéo lấy cánh tay anh, nhưng lại bị anh không chút lưu tình mà hất đi.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh, trong lòng Lạc Thanh Tâm nhất thời vỡ vụn, chất vấn nói: “Người phụ nữ này rốt cuộc cho anh uống thuốc mê gì, cô ta thì có gì tốt cơ chứ? Anh, anh tỉnh táo lại đi!”
Mà lúc này Lục Tiểu Hy đứng bên cạnh Lạc Thiếu Hoàng nhìn thấy hoàn cảnh hết sức hỗn loạn này, cảm giác đầu đau như búa bổ.
“Cậu Lạc, xem ra với tình huống bây giờ, tôi rất khó tin tưởng cậu có thể đem lại hạnh phúc cho Tiểu Hy.” Lâm Huyền Vũ cau mày, hời hợt nói.
Lạc Thiếu Hoàng nhìn Lâm Huyền Vũ bằng ánh mắt kiên định: “Có thể hay không, trong lòng tôi tự có tính toán, không đến lượt người khác kết luận.”
Ánh mắt Lâm Huyền Vũ dần trở nên thâm trầm, thời gian trôi qua mấy giây, bà ta đột nhiên cười nói: “Vậy được thôi, bây giờ cậu viết ngay cho tôi một bức thư bảo đảm, bảo đảm cậu sẽ kết hôn với Lục Tiểu Hy ngay lập tức, cậu viết rồi tôi sẽ tin cậu.”
Lạc Thiếu Hoàng đột nhiên ngớ người ra.
Sự ngập ngừng của anh khiến Lâm Huyền Vũ đắc ý cong môi cười, ánh mắt Lục Tiểu Hy nhìn lướt qua biểu cảm trên khuôn mặt anh, trầm mặc cụp mắt xuống, đột nhiên lên tiếng: “Mẹ! Mẹ đang làm cái gì vậy? Đừng có ở đây làm mất thể diện nữa được không!” Trong câu nói của cô mang theo chút nghẹn ngào không dễ phát hiện.
Trong mắt Lâm Huyền Vũ hiện lên tia giễu cợt rõ ràng: “Ban nãy còn thề lên thề xuống, chẳng qua bảo cậu viết một lá thư bảo đảm thôi mà cũng không làm được, còn nói muốn cưới con gái tôi?”
Lạc Thiếu Hoàng cau mày, biểu cảm trên khuôn mặt mang theo chút phức tạp.
Lạc Thanh Tâm vội vàng lên tiếng: “Anh, anh không được phép cưới cô ta!”
Lục Tiểu Hy ngước mắt lên nhìn, nhìn về phía Lạc Thiếu Hoàng một cái nói: “Đây chỉ là suy nghĩ viển vông của mẹ em, anh không cần để tâm, kể cả anh có viết em cũng không gả đâu.”
Lạc Thiếu Hoàng nhìn cô chằm chằm, đôi lông mày càng cau chặt hơn.
Lâm Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, mang theo thái độ của người chiến thắng, nhìn Lục Tiểu Hy nói: “Tiểu Hy, con nhớ kỹ đấy, trên đời này chỉ có mình mẹ là không hại con thôi.”
Lục Tiểu Hy không muốn nghe tiếp, phiền muộn xua xua tay: “Được rồi, đi thôi.”
Trên mặt Lâm Huyền Vũ mang theo nụ cười như có như không, ra hiệu cho hai người vệ sĩ tiến lên dìu con gái, nhưng lại bị Lục Tiểu Hy ghét bỏ né đi: “Tôi tự đi được.”
Trong mắt Lạc Thiếu Hoàng mang theo vẻ rét lạnh, tiến lên trước một bước muốn nói gì đó, Lục Tiểu Hy nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt không có chút nhiệt độ nào: “Anh không cần nói thêm cái gì nữa, đáng nhẽ ngay từ đầu tôi đã không nên ở đây làm phiền anh lâu như vậy.
Tôi cùng mẹ tôi đi về nhà, cũng chẳng có gì không thích hợp.”
Lạc Thiếu Hoàng ngừng lại.
Cửa chính ầm một tiếng bị đóng lại, thân thể Lạc Thiếu Hoàng vẫn bất động tại chỗ.
Lạc Thanh Tâm đứng bên cạnh anh, nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi.
“Anh…” Cô ta đưa tay ra kéo lấy vạt áo của anh, nhỏ giọng nói: “Lâm Huyền Vũ đúng thật là nực cười, lại còn muốn anh viết cái gì mà thư đảm bảo, giờ đã là thời đại nào rồi? Sao nào, sợ con gái bà ta không gả được ra ngoài à?”
Lạc Thiếu Hoàng chậm rãi quay đầu lại, cúi đầu nhìn cô ta: “Đừng có tưởng tôi không biết, đây là nơi ở bí mật của tôi, đến bố còn không biết sao Lâm Huyền Vũ lại tìm đến đây được?”
Thái độ của Lạc Thanh Tâm trở nên nghiêm trọng: “Em…em chẳng làm gì hết, không phải anh hoài nghi em đấy chứ?! Mà kể cả em có làm gì đi chăng nữa cũng là vì tốt cho anh thôi!”
Đôi mắt Lạc Thiếu Hoàng trở nên lạnh lùng, chậm rãi lắc đầu: “Nếu như cô thật sự muốn tốt cho tôi thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Lạc Thanh Tâm ngẩn người, nhìn theo bóng lưng đã đi xa của anh, bỗng nhiên hét lớn: “Em là em gái của anh! Là người mà thân thiết với anh hơn bất cứ người phụ nữ nào! Tại sao anh không chịu nhìn em lấy một cái chứ? Thứ bọn họ có thể cho anh, em cũng có thể! Em cũng có thể! Anh có nghe rõ không?”
Đáp lại lời cô ta, là tiếng động cơ khởi động xe từ bên ngoài vọng vào.
…
Lục Tiểu Hy ngồi trong xe, tầm mắt hướng ra ngoài cửa.
Lâm Huyền Vũ ngồi ngay bên cạnh cô, an ủi nói: “Chuyện lần này coi như cho qua đi sau này chúng ta đừng ai nhắc tới nữa.”
Lục Tiểu Hy cụp mắt xuống, khóe miệng khinh thường nhếch lên: “Cho qua ư? Nói được nhẹ nhàng đến vậy, mẹ, không phải mẹ quên mẹ từng giam cầm con thế nào rồi chứ?”
“Tùy con nghĩ thế nào thì nghĩ, mẹ làm tất cả đều là vì con.”
“Vì con…hay cho câu vì con.” Cô quay người lại, giống như đang nhìn một người lạ: “Gả con cho Cư Hàn Quân, cũng là vì con sao? Chưa nói đến chuyện anh ta cặn bã đến mức nào, lại còn từng kết hôn một hai lần, thậm chí còn có con.
Mẹ đến cả mấy thứ này cũng chưa từng nghĩ đến, đã muốn gả con cho người ta? Mẹ, hai người rốt cuộc đã đàm phán được điều kiện gì rồi?”
Lâm Huyền Vũ trầm mặt xuống, chậm rãi đáp lại: “Kết hôn lần thứ hai thì làm sao, hai lần hôn nhân đồng nghĩa với việc biết trân trọng hôn nhân! Ít nhất, cũng không giống như tên Lạc Thiếu Hoàng, một chút trách nhiệm cũng không có!”
Nhắc đến Lạc Thiếu Hoàng giống như dẫm phải bãi mìn trong lòng Lục Tiểu Hy, cô nhanh chóng cau có mặt mày: “Việc này thì liên quan gì đến anh ấy?”
“Thế ư?” Lâm Huyền Vũ liếc nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Tiểu Hy, con còn quá trẻ người non dạ, không biết phân biệt đàn ông.
Tin mẹ đi, Cư Hàn Quân sau này sẽ trở thành báu vật, nói không chừng, mấy năm sau con còn phải cảm kích mẹ nữa đấy!”
Lục Tiểu Hy trợn ngược hai mắt, cái loại lo-gic cưỡng ép này cũng chẳng ai có nữa.
Lâm Huyền Vũ bước xuống xe, dưới sự quản chế của vệ sĩ Lục Tiểu Hy chống lấy cây gậy, khập khà khập khiễng bước từng bước vào trong.
Đến tận khi đi vào đến phòng của mình, cô nằm sõng soài ra giường, đôi mắt long lanh híp lại.
Hình ảnh Lạc Thiếu Hoàng cứu cô đêm hôm đó cùng hình ảnh Lạc Thiếu Hoàng im thin thít ban nãy không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Anh ấy là thật lòng?
Hay là giả dối?
Đùa giỡn?
Hay là nghiêm túc?
Lục Tiểu Hy suy nghĩ rất lâu, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được đáp án.
Nhưng cô không bao giờ quên được giây phút mà anh do dự đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...