“Thiếu.” Tô Phương Dung nói: “Cô ấy một mình nuôi ba đứa trẻ mồ côi, anh nói xem cô ấy có thiếu tiền không?” Nói xong, cô xoay người đi đến phía sau Molly, kiên nhẫn giới thiệu cho cô bé đồ ăn nào ăn ngon, đồ ăn nào được ưa thích nhất ở đây.
Phú Quý đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
Một người… nuôi ba đứa bé mồ côi sao?
Ngay trước mắt, cô gái kia vóc dáng không cao, gầy gò như thể phát dục không đủ, dáng vẻ ngay đến nuôi được chính mình hay không cũng là vấn đề chứ đừng nói đến chuyện nuôi trẻ mồ côi.
Anh ta nheo mắt lắc đầu, trực giác cho rằng tin tức của Tô Phương Dung sai lầm, nhất định không thể nào như vậy!
Cầm khay đồ ăn tìm một chỗ trống, Phú Quý nhìn chằm chằm chiếc ghế cô gái ngồi đối diện, nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt kia làm Molly có chút sợ hãi, không khỏi nhỏ giọng hỏi Tô Phương Dung: “Chị Phương Dung, có phải em lại nói sai gì không?”
Tô Phương Dung liếc mắt nhìn phía bên kia, thờ ơ nói: “Anh ấy thấy ai thuận mắt là thích nhìn chằm chằm như vậy đấy, em không cần nghĩ nhiều, nhanh ăn đi.”
“A.”
Mặc dù không cho là anh ta thấy mình thuận mắt, nhưng Tô Phương Dung đã nói như thế, Molly cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nhìn chòng chọc một lát, Phú Quý ngang nhiên xông qua, một tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn cô: “Này.”
Molly ngước mắt: “Dạ?”
“Dung nói cô còn nuôi mấy đứa bé hả?”
Molly không chút suy nghĩ gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô cũng không giấu người khác chuyện này, cũng không thấy chuyện này có gì đặc biệt, cho nên rất sảng khoái thừa nhận.
Phú Quý nhíu mày: “Chỉ bằng sức mình cô à?”
Tô Phương Dung hít sâu: “Phú Quý, đừng gây rắc rối cho Molly.”
Phú Quý nhìn cô, quanh co nói: “Tôi chỉ là tìm bằng chứng sự thật, chứ có gây rắc rối với cô ấy đâu!”
Molly không ngại, cười cười: “Không sao, đúng là cháu ở cùng mấy đứa bé một thời gian dài rồi.”
“Nhưng… sao lại thế? Không phải còn có trại trẻ mồ côi sao?” Phú Quý thật tò mò.
Molly nhún vai: “Cháu vốn là lớn lên ở trại trẻ mồ côi, về sau trại trẻ mồ côi bị phá bỏ để xây nhà cao tầng, bọn trẻ đều được đưa đến trại trẻ mồ côi khác.
Cuối cùng còn lại mấy đứa trẻ không nơi nào nhận, viện trưởng hy vọng cháu có thể tạm thời chăm sóc bọn nhỏ.
Kết quả là…cho tới tận bây giờ.”
Nói xong, cô lại cười, nói tiếp: “Ở cùng bọn trẻ cũng rất thú vị, cháu lưu luyến không muốn để bọn trẻ đi, bọn trẻ cũng không muốn về trại trẻ mồ côi nữa, vậy là cứ thế ở cùng nhau thôi.”
Phú Quý nghe xong, trong lòng nổi bão to gió lớn, dùng ánh mắt khó tin nhìn cô gái này.
Rất khó tưởng tượng, trong một thân hình nhỏ bé như vậy lại ẩn chứa sức mạnh to lớn dường ấy! Làm được điều mà rất nhiều người đều không làm được!
Tô Phương Dung cũng đau lòng nhìn Molly, nói: “Molly, xin lỗi em, trước đây không giúp được gì cho em.
Về sau chị sẽ thường xuyên qua giúp em trông nom bọn trẻ.”
“Vâng! Cảm ơn chị Phương Dung!” Molly cũng không từ chối, nụ cười tựa như ánh mặt trời chưa từng biến mất.
Phú Quý không nói gì, một lúc lâu sau, anh ta lặng lẽ cầm đũa lên, gắp từng miếng xương sườn trong đĩa cho Molly.
Molly ngẩn người, không rõ lý do là gì.
Tô Phương Dung mím môi cười, biết tên này mạnh miệng nhưng yếu lòng rồi.
Như thể còn ngại chưa đủ, anh ta đẩy toàn bộ thức ăn tới trước mặt cô gái, bảo: “Ăn nhiều một chút.”
Molly nhất thời có chút ngượng ngùng: “Thật ra…cháu cũng không ăn nhiều như vậy đâu.”
Lúc này, tiếng xì xào bàn tán vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.
Tô Phương Dung cũng ngẩng đầu, thấy người đàn ông cao lớn đi vào, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.
Lúc Tần Lệ Phong đi vào liền thấy bóng dáng cô, anh đi thẳng tới ngồi bên người cô, lấy đôi đũa trong tay cô rồi ăn thức ăn còn thừa lại trong đĩa của Tô Phương Dung.
Mặt Tô Phương Dung hơi nóng lên.
Phú Quý nhìn, lại vứt cho Molly một ánh mắt, sau đó bưng khay đồ ăn lập tức đi: “Ôi, ăn thật ngon, bé Dung à, cô với tổng giám đốc Tần cứ tiếp tục ăn đi, chúng tôi đi lên trước.”
Molly ngẩng đầu: “Chú còn chưa ăn đã no ạ?”
Phú Quý tối sầm mặt, đi qua kéo cô bé không có mắt này lên: “Tôi không cần ăn, bị cô cho ăn cục tức đến no rồi!”
“Chú à, cháu làm sai gì thì chú phải nói cho cháu biết chứ! Cháu nhất định sẽ sửa mà!”
“Cô chưa cần sửa đã làm tôi tức chết rồi.”
“Chú à! Vậy không được đâu!”
“Cô nhất định phải lớn tiếng vậy sao?”
“Chú à.”
“…”
Tô Phương Dung cười đến ná thở, bảo Tần Lệ Phong: “Phú Quý với Molly có vẻ rất hợp cạ đấy.”
Tần Lệ Phong chỉ hai ba gắp đã đem đồ ăn cô ăn thừa cho hết vào bụng, ngẩng đầu nhìn cô: “Muốn làm gì? Muốn làm bà mai cũng phải xem có xứng đôi không đã.”
Tô Phương Dung bật cười, anh luôn thấy Phú Quý không được, nên cũng không muốn đồng ý.
“Em đi lấy thêm cho anh.”
Tô Phương Dung đứng dậy, lại bị anh kéo lại: “Không cần, đói bụng tối về ăn em là được.”
“Lệ Phong!” Tô Phương Dung căng thẳng nhỏ giọng kháng nghị một câu: “Nơi này là nhà ăn nhân viên của anh đấy! Anh cứ trắng trợn như vậy à?”
Anh hoàn toàn không để ý: “Ai quản được anh với vợ anh ve vãn nhau chứ?”
Tô Phương Dung chọc ghẹo: “Tổng giám đốc Tần là nói cô vợ nào thế? Là cô vợ anh mới cầu hôn hôm qua à?”
Tần Lệ Phong nheo mắt lại: “Miệng lưỡi lợi hại đấy, xem ra tối qua còn chưa làm em phục nhỉ!” Rồi anh lại cười, nói: “Không sao, buổi tối trị em tiếp.”
Tô Phương Dung đỏ mặt, hờn dỗi nguýt anh một cái: “Không đứng đắn!”
“Đứng đắn thì làm chuyện đấy thế nào?”
Tần Lệ Phong nhướng mày nhìn cô, từ khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc lãnh đạm kia, không tìm nổi một chút xấu hổ nào! Hiện giờ anh cứ mở mồm là nói ra những câu như vậy, lại càng ngày càng lưu manh, không làm cô đỏ mặt, tim đập nhanh thì chưa chịu thôi.
Tô Phương Dung đứng dậy: “Tôi và tổng giám đốc Tần thiếu tiếng nói chung, tôi đi về làm việc trước đây.”
“Em đứng lại.” Tần Lệ Phong đứng dậy, tiến lên hai bước ôm lấy hông cô, kéo cô lại gần mình hơn, không để ý lời trêu ghẹo mập mờ xung quanh, anh phóng khoáng nói: “Vẫn còn sớm, lên văn phòng của anh ngồi một chút đã.”
“Đi làm gì?”
Ánh mắt anh trầm xuống, khóe môi cong lên: “Phục vụ ông chủ.”
“…”
Hết giờ ăn trưa, Tô Phương Dung trở lại phòng làm việc, cô cúi đầu bước nhanh hơn, gương mặt vẫn ửng đỏ.
Khó khăn lắm mới quay lại chỗ ngồi, Phú Quý liền tiến lại gần, nháy nháy mắt mập mờ nói với cô: “Nghe nói trưa nay cô lại được gọi lên văn phòng tổng giám đốc.
Có vẻ ngồi lại hơi lâu nha!”
“Đâu, đâu có lâu?” Tô Phương Dung mặt càng đỏ hơn, đầu lưỡi đã xoắn lại, rõ ràng là có tật giật mình.
“He he he!”Phú Quý đẩy cái gương tới trước mặt cô: “Nhìn vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo này của cô đi, không cần phải nói ai cũng biết cô bị tổng giám đốc thực hiện “quy tắc ngầm” rồi.”
“Không… Không có!” Tô Phương Dung len lén liếc nhìn cái gương, không tin nổi người phụ nữ có khuôn mặt đầy hoa đào kia là mình!
Cô “cách” một tiếng, úp cái gương xuống, vội vàng nói: “Mau đi làm việc của anh đi, không lát nữa giám đốc Ngôn thấy lại mắng.”
Phú Quý cười duyên một cái, đầy hàm ý nói: “Lần sau nhớ kỹ mặc đồ cao cổ, đừng để lộ cổ ra nhé.”
Thân hình Tô Phương Dung cứng lại, một lúc lâu sau mới lặng lẽ cầm lấy gương, chậm chạp nhìn về chỗ cổ mình.
Khi thấy mấy vết đỏ, cô thật sự rất muốn khóc!
Đều tại anh!
Buổi sáng hai lần ăn còn chưa no, buổi trưa lại còn muốn ăn nữa!
Đã cảnh cáo anh không được để lại bất kỳ dấu vết gì để đồng nghiệp phát hiện, vậy mà anh như thể nghiêm phạt cô, hết gặm lại cắn! Bảo sao lúc đi, vẻ mặt anh mỉm cười như thể đã đại công cáo thành, cười đến mức cô muốn sởn tóc gáy.
Cô đi gấp nên chưa kịp kiểm tra tỉ mỉ, kết quả là mang mấy vết đỏ sáng loáng bắt mắt đi về đến phòng.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy mất mặt, nhất định là có rất nhiều người thấy rồi.
Tô Phương Dung gục xuống bàn, hận không thể đem mình vùi vào trong bàn! Nghĩ tới nghĩ lui, tên kia hẳn là cố ý! Trước kia cũng không thấy nhu cầu của anh cao như thế, hai ngày này rốt cuộc là sao? Vừa chạm đến cô là dính liền không thấy đủ!
Tô Phương Dung âm thầm quyết định, đêm nay dù anh nói gì cũng không để anh chạm vào người!
Không mất bao lâu, việc trưa nay xảy ra trong văn phòng tổng giám đốc, cả công ty đều biết.
Đáng lý, mọi người đều biết quan hệ của hai người, vợ chồng thân mật một chút cũng không có gì đáng trách, nhưng tin tức bên phía Ôn Mỹ Kỳ vừa đăng đàn, vai nam chính lại cùng vợ mình dính nhau như keo, việc này dù xem xét ở góc độ nào cũng chính là tạt gáo nước lạnh.
Sau khi tan làm, Tô Phương Dung đưa Molly đi làm thẻ, căn dặn cô ấy rất nhiều việc cần chú ý.
“Vâng! Em đều nhớ kỹ rồi, cảm ơn Chị Phương Dung, hôm nay thật sự là vất vả cho chị quá.” Molly rất chân thành nói.
“Ha ha, chúng ta cũng thân quen vậy rồi, không cần khách khí thế.”
“Chị Phương Dung, em đi trước đã, em còn phải đi làm tiếp nữa.”
“Đi cẩn thận một chút nhé.”
“Chị yên tâm!”
Tô Phương Dung xoay người lại, thấy Phú Quý cau mày: “Sao vậy?”
“Chuyện thế này không ai xen vào à? Một cô bé như thế có thể chăm nom bọn trẻ bao lâu?”
Hai người đi ra ngoài, Tô Phương Dung nói: “Tôi từng nghe Molly nói, trước kia ban ngành đi qua xem xét tình hình, nói là trở về sẽ điều tra rõ nhưng không thấy tăm hơi gì.
Hơn nữa, bọn nhỏ cũng không muốn đi, cô ấy cũng không muốn rời xa bọn trẻ, vậy nên cũng không có ai đi báo cáo, việc này cứ như vậy không ai giải quyết.”
Phú Quý như có điều suy nghĩ, không nói gì tiếp.
Thang máy đến, Tô Phương Dung vừa định đi vào, di động lại vang lên.
“Em đang ở đâu?”
“Đang đi ra cùng Phú Quý.”
“Đến bãi xe chờ anh.”
Tô Phương Dung ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Phú Quý, anh ta lập tức hiểu, vỗ vai cô, cười tủm tỉm: “Phục vụ sếp lắm tiền của chúng ta cho tốt, vinh hoa phú quý của chị đây sau này đều dựa vào tiểu yêu tinh là cô đấy!”
“…”
Xuống đến hầm để xe, chiếc Bentley của Tần Lệ Phong nằm ở vị trí dễ thấy nhất.
Cô nhìn bốn bề vắng lặng, rồi mới đi tới.
Tuy nói quan hệ của hai người trong công ty không ai không biết, nhưng cô cũng không thích quá phô trương.
Không lâu sau, Tần Lệ Phong xuống, vẫn đang nói chuyện điện thoại.
“Để phương án dự định đặt trên bàn tôi, để mai tôi xem rồi quyết định.
Những chuyện còn lại, cứ chiếu theo chiều nay tôi nói mà làm.”
Cúp điện thoại, anh lại gần cô, kéo cô qua rồi hôn một cái lên má.
Tô Phương Dung trợn to hai mắt, theo bản năng đưa tay sờ trán anh: “Tổng giám đốc Tần, ngài gần đây có chỗ nào khó chịu sao? Hành vi cử chỉ đều hết sức biến thái!”
Anh bật cười, nhéo nhéo mặt cô: “Anh biến thái sao? Đổi em thành người phụ nữ khác xem anh có thèm đụng tay không?”
Anh ngồi vào xe, Tô Phương Dung đứng ở bên ngoài, liếc mắt nhìn chiếc xe, nghĩ đến lần trước ở trong xe cùng anh, đột nhiên không có can đảm ngồi lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...