Cô vừa dứt lời thì hai vợ chồng nhà họ Tô đều sững sờ, ngay cả Gia Bảo cũng đang cầm thìa ngơ ngác nhìn mẹ cô, cuối cùng cúi đầu uống cạn bát canh của mình.
Tô Bác Kiến phản ứng lại đầu tiên, cảm thấy buồn rầu một hồi lâu rồi mới nói: “Nếu như con cho rằng người này không thích hợp thì cứ chia tay đi.”
Lời nói của ông ấy khiến Tô Phương Dung sững sờ: “Bố…”
Tô Bác Kiến rót cho mình một ly rượu, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch rồi nhìn cô một cái: “Trải qua chuyện của cậu Quý kia thì bố cũng đã hiểu rõ rồi, cái gì có mặt mũi với không mặt mũi, chuyện đó cũng không quan trọng bằng hạnh phúc của con gái bố.”
Đôi mắt của Tô Phương Dung chợt đỏ lên, cô tất nhiên là không muốn rơi nước mắt trước mặt bố mẹ, nhưng mà… tất cả sự kiên cường của cô dường như đều không thể chống lại một câu thông cảm của người thân.
Mẹ cô, bà Phó Ngữ Anh cũng khẽ thở dài, nắm vai con gái: “Phương Dung, dù ở bên ngoài con có khó khăn gì thì con cũng phải trở về nói cho bố mẹ biết.
Con cũng đừng có quên, bố mẹ chính là những người thân thiết nhất của con.”
“Dạ…” Tô Phương Dung cố gắng kìm nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.
Tô Bác Kiến nhíu mày, chịu đựng hồi lâu vẫn không kìm được: “Là bởi vì Tần Lệ Phong cùng ngôi sao tên Ôn Mỹ Kỳ đó không rõ ràng sao?”
Phó Ngữ Anh lập tức trừng mắt nhìn ông ấy một cái: “Ông đang nói mò cái gì! Mấy tin tức nhàm chán đó mà ông cũng tin sao?”
Tô Phương Dung không ngờ rằng bố mẹ anh đã biết chuyện này từ lâu, cô cụp mắt xuống, theo bản năng mà nói những điều tốt đẹp cho Tần Lệ Phong: “Cũng không phải là như vậy, mấy cái đó đều là những lời thổi phồng của các phóng viên.
Con muốn chia tay là vì lý do cá nhân, nó cũng không liên quan gì đến người khác.”
Tô Bác Kiến nhìn cô, ông ấy ngột ngạt nói: “Chẳng lẽ bố không hiểu rõ con gái mình sao? Nếu không phải vì vấn đề về phụ nữ thì con muốn chia tay sao?”
Nói xong thì ông ấy lại uống cạn thêm một ly rượu nữa.
Phó Ngữ Anh khẽ đá ông ấy một cái: “Ở trước mặt con nít thì đừng nói hươu nói vượn.”
Tô Bác Kiến không nói gì.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút cứng ngắc, Tô Phương Dung liền gắp một miếng sườn bỏ vào bát của Gia Bảo: “Gia Bảo, không phải là con thích nhất món sườn do bà làm sao, con ăn thêm đi.”
Phó Ngữ Anh cũng phụ họa nói: “Đúng vậy! Đây là món ăn bà ngoại đặc biệt làm cho cháu đó.”
“Ồ.” Gia Bảo cúi đầu, tâm trạng vẫn không vui nổi.
Khi ba người lớn nhìn thấy điều này thì trong lòng họ cũng cảm thấy khó chịu, đặc biệt là Tô Phương Dung, cô không ngừng tự trách bản thân.
Sau bữa ăn thì Tô Phương Dung giúp mẹ rửa bát trong bếp, còn Tô Bác Kiến thì đưa cháu trai đi học viết chữ thư pháp.
Vẻ mặt Phó Ngữ Anh nghiêm túc xoay người lại: “Phương Dung, con hãy nói thật cho mẹ biết, con và Tần Lệ Phong như thế này có phải là vì người phụ nữ tên Ôn Mỹ Kỳ kia không?”
Tô Phương Dung cau mày” “Mẹ, mẹ sao lại tin những tin tức nhảm nhí đó? Không có đâu!”
“Phương Dung, con gạt được ai chứ không thể gạt được mẹ đâu! Con đừng quên, mẹ là mẹ của con!”
“Được được được, mẹ là mẹ của con, mẹ là người lợi hại nhất!”
Phó Ngữ Anh trừng mắt nhìn cô một cái, hiếm thấy nghiêm nghị nói: “Con đừng có mà đánh trống lảng với ẹm, tin tức nói có đúng không? Cái gì mà tình cũ không rủ cũng đến… trước kia hai người họ từng là một cặp sao?”
Tô Phương Dung đang rửa cổ tay, cúi đầu im bặt.
“Đâu phải chỉ xấu! Đúng là có thể làm cho ông ngoại đau đầu luôn đó!” Biểu hiện trên mặt của Tô Bác Kiến phóng đại, chọc cho Gia Bảo cười không ngừng được: “Khi mẹ cháu lớn cỡ tuổi cháu thì rất nghịch ngợm, luôn muốn đi ra ngoài chơi.
Mấy nhiệm vụ mà ông giao cho mẹ cháu trước giờ không bao giờ hoàn thành, vì vậy chữ viết cực kỳ xấu! Gia Bảo của chúng ta cũng đừng như mẹ con nhé!”
Gia Bảo gật đầu thật mạnh: “Dạ! Con muốn viết đẹp hơn mẹ!”
“Ha ha..
vậy mới là cháu trai ngoan của ông!”
Tô Phương Dung nghe vậy thì không vui: “Con làm sao có thể nghịch ngợm như vậy? Tiểu học môn thư pháp của con cũng đoạt giải thưởng đó được không hả!”
“Trong một cuộc thi có hơn chục người tham gia mà con giành vị trí thứ ba, con nói vậy mà không thấy xấu hổ hả?”
Hai cha con đang trêu chọc nhau thì Gia Bảo cười toe toét: “Thì ra, mẹ con cũng thật ngốc!”
“Mẹ sao mà gọi là ngốc được chứ, rõ ràng là ông ngoại con dạy không tốt thôi!”
Tô Bác Kiến trừng mắt: “Con bé xấu xa, con làm bố tức chết rồi!”
Tô Phương Dung vội vàng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, thầy giáo Tô có học trò khắp thế giới, thầy giáo Tô là giỏi nhất!”
Phó Ngữ Anh bưng trái cây đi ra, cười nói: “Cha con cũng đã về hưu rồi, vậy mà vẫn không thể cởi mũ thầy giáo, không có việc gì thì cứ thích dạy dỗ người khác.”
Gia đình bốn người ngồi trong sân, gió thổi nhẹ nhàng, thật sự là thoải mái.
Lúc này thì có một chiếc ô tô từ xa đến, nghe tiếng động cơ của nó là có thể biết đây là một chiếc xe có tính năng tuyệt vời, rất có giá trị.
Tô Phương Dung lập tức nghĩ đến người nọ, không khỏi ngẩng đầu mồ hôi nhìn về phía phát ra tiếng.
Đương nhiên, những cử động nhỏ của cô không thể che giấu Phó Ngữ Anh, bà ấy chỉ thu hồi ánh mắt và không nói gì.
Sau khi chiếc xe đến gần hơn thì Tô Phương Dung có thể nhận ra đó không phải là xe của Tần Lệ Phong, cô khẽ rũ mắt xuống, cô cảm thấy vô cùng mất mát.
Vì nằm ở ngoại thành nên cảnh đẹp khỏi phải bàn, gần đây các tuyến du lịch mở ra, mấy nhà cải tạo thành trang trại nên càng có nhiều khách lạ ra vào nên bố mẹ Tô nhìn thấy cũng không ngạc nhiên mấy.
Chiếc xe dừng lại và một người bước ra khỏi đó, Gia Bảo ngẩng đầu nhìn sau đó thốt lên: “Bố Quân?”
Tô Phương Dung vội vàng nhìn lên, và thấy người tới đây đúng là Cư Hàn Quân!
Cô sững sờ, đứng dậy: “Sao anh lại đến đây?”
Cư Hàn Quân cũng có vẻ ngạc nhiên, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Còn cô thì sao?”
Có vẻ như đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên mà thôi.
“Đây là nhà của bố mẹ tôi.”
Cư Hàn Quân nhướng mày, lập tức bước tới: “Đây là hai dì chú à? Xin lỗi, con là Cư Hàn Quân là bạn của Tô Phương Dung.”
Phó Ngữ Anh nhẹ nhàng nói: “Chào con.” Sau đó bà ấy quay mặt lại trách móc: “Phương Dung, tại sao có bạn đến chơi mà con không nói một lời với mẹ vậy?”
Tô Phương Dung cây ngây không sợ chết đứng: “Anh ta cũng không có nói với con là muốn tới đây mà!”
Tô Bác Kiến cũng đứng lên: “Làm sao có thể nói chuyện như thế này! Tiếp đón không được tốt là lỗi của chúng ta, còn đang tranh cãi!”
Tô Phương Dung: “…”
Cô vô cùng oan uổng nha, anh ta từ trên trời rơi xuống thì cô có thể làm gì chứ!
Cư Hàn Quân có vẻ thưởng thức dáng vẻ ăn quả đắng của cô, đứng một bên cười không giải thích, để cho hai người lớn hiểu lầm.
Tô Bác Kiến nhìn anh ta từ trên xuống dưới, đột nhiên nói với Gia Bảo: “Cháu trai yêu quý của ông, cháu có thể giúp ông ngoại làm một việc được không?”
Gia Bảo ngoan ngoãn trả lời: “Dạ, được chứ ạ!”
Vừa lúc bọn họ xoay người vào nhà chuẩn bị gì đó chiêu đãi khách khứa thì Tô Phương Dung liền đi tới trước mặt Cư Hàn Quân khoanh tay trước ngực: “Nói đi, tại sao anh lại đến đây?”
Cư Hàn Quân dang hai tay rất hồn nhiên, “Nếu tôi nói đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì cô có tin không?”
Tô Phương Dung cười như không cười: “Vậy thì cũng không khỏi trùng hợp quá rồi chứ? Vậy mà vừa vặn đến nhà của tôi, anh nghĩ xác suất thấp như vậy mà tôi cũng tin sao?”
Cư Hàn Quân nghiêm nghị gật đầu: “Thấp không có nghĩa là không có.”
Tô Phương Dung bất lực lắc đầu, ngồi xuống nhìn anh ta: “Nói thật đi, tại sao lại anh lại đến chỗ này?”
Cư Hàn Quân bật cười ngồi đối diện với cô: “Ngày mai được nghỉ hai ngày, buổi chiều công ty quyết định đi dã ngoại gần đó một chuyến.
Kết quả là do tôi bị không biết đường nên đã lạc đến đây.”
Tô Phương Dung nghe, cũng không còn nghi ngờ gì, vì ở đây đã có mấy lần sửa đường, mấy lần trước cô cũng gặp phải những tài xế đi nhầm đường nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cô nhướng mày nhìn anh ta: “Coi như là anh gặp may rồi, đến được nhà của tôi.”
“Ha ha…” Anh cười khẽ: “Vậy thì chuyện tôi gặp được cô thì càng là chuyện may mắn hơn rồi đúng không?”
“Vậy còn phải nói à! Đương nhiên là đúng rồi!”
“Ha ha…”
Cư Hàn Quân mỉm cười, liếc nhìn về phía cửa nhà rồi ho một tiếng: “Cia đó… dì và chú đứng ở đó có mệt quá không? Mời hai người ra đây nói chuyện cùng nhau đi.”
Tô Phương Dung sững lại, khi nhìn lại thì phát hiện từ khe cửa đột nhiên xuất hiện hai cái đầu người…
Cô phải nheo mắt lại, cắn chặt môi vì xấu hổ, họ đang làm gì vậy?
Hít một hơi dài, cô nhìn về phía đó mà hô lớn: “Mẹ, không phải mẹ muốn đi lấy nước à?”
Người bên trong nhanh chóng đáp lại: “Được, đến ngay lập tức!”
Lại quay đầu nhìn anh ta, Tô Phương Dung bất đắc dĩ nói: “Bọn họ chỉ là…”
Cư Hàn Quân đột nhiên nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: “Tôi biết, họ muốn sớm tìm được người thương cho cô!”
Câu nói này… khiến Tô Phương Dung không biết phải làm sao.
Hôm qua cô mới gọi điện thoại oán hận anh ta, hôm nay lại tình cờ gặp anh ta như vậy, làm sao cô ta có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được?
Lúc này thì chuyện Phó Ngữ Anh cũng mang nước ra, ánh mắt của bà ấy vẫn luôn dán vào Cư Hàn Quân, ánh mắt đánh giá trần trụi khiến Tô Phương Dung không ngừng điều chỉnh hô hấp, lúc bà ấy đi đến nháy mắt với cô thì cô cũng không nhìn thấy!
Tô Phương Dung nói ngay: “Cư Hàn Quân, anh hẳn là rất bận, uống xong thì rời đi đi.”
Không đợi Cư Hàn Quân trả lời thì Phó Ngữ Anh đã không tán thành: “Cái con bé này nói chuyện như vậy sao? Người ta là bạn bè của con, con nên đi tận tình thể hiện mình là thổ địa ở đây chứ!”
“Anh ta không cần con tận tình làm thổ địa ở đây đâu! Anh ta còn có đồng nghiệp đang đợi mình, nếu anh ta đến muộn sẽ khiến mọi người lo lắng!”
“Như vậy à…”
Lúc này thì Cư Hàn Quân xua tay: “Không gấp đâu, trên đường tới đây tôi đã gọi điện thoại cho bọn họ, bọn họ sẽ không lo lắng.”
Tô Phương Dung hoài nghi nhìn anh ta: “Vậy anh định ngồi lâu ở đây sao?”
Nghe thấy tiếng nghiến răng của cô, Cư Hàn Quân tâm trạng rất tốt, mỉm cười gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”
“Anh…” Tô Phương Dung trợn to hai mắt, nhưng không cách nào đuổi anh ta đi được.
Phó Ngữ Anh mỉm cười: “Nếu con không vội thì cứ ở lại đây với dì chú một đêm đi! Bây giờ đã không còn sớm nữa rồi, sẽ rất nguy hiểm nếu con lái xe vào ban đêm.”
.