Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng


Tô Phương Dung không nhịn được mỉm cười, đẩy đẩy Tần Lệ Phong bên cạnh:

“Em phát hiện đàn em của anh toàn là những người kỳ ha.”

“Vớ vẩn.” Tần Lệ Phong hừ một tiếng, hiển nhiên khinh thường nói chuyện với cô.


Tô Phương Dung lè lưỡi, chỉ là cô có cảm giác như vậy.


Trở lại vấn đề chính, Tô Phương Dung nhìn Tần Lệ Phong, có chút bất an:

“Em vẫn nên ở bên ngoài chờ anh thì hơn.”

Tần Bảo Đông tìm Tần Lệ Phong chắc chắn không phải chuyện gì tốt, dù sao cũng là chuyện gia đình của người ta, cô vẫn không nên đi vào, để tránh lắm người nhiều miệng.


Tần Lệ Phong nhìn cô một cái, gật đầu:

“Cậu chăm sóc cô ấy cho tốt.” Anh nhẹ giọng ra lệnh.


Trần Chính Cường gật đầu: “Vâng.”

Nói xong, Tần Lệ Phong liền đi vào.


Tần Bảo Đông ngồi ở trong sảnh, chân mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Tần Lệ Phong đi vào, ông ta cầm một cái ly ném qua.


Sắc mặt của Tần Lệ Phong không đổi tiếp được cái ly, đặt lên bàn.


Tần Bảo Đông đứng lên, giận không chịu được:

“Tất cả các nhà đầu tư nhỏ lẻ nắm giữ cổ phiếu trong tay, đều bị người ta thu mua trong một đêm, đừng nói việc này mày không hề hay biết.”

“Ừm.” Tần Lệ Phong gật đầu.


“Có phải mày làm hay không.” Tần Bảo Đông thở hổn hển, thấy vẻ mặt không đổi sắc của nó, liền đoán được chắc chắn là nó làm.


“Ừm.” Anh lại gật đầu.


“Bốp!” Một cái tát, đầu của Tần Lệ Phong hơi lệch về một bên, liếm khóe miệng, trong đôi mắt phân rõ trắng đen đó, toát ra vài ngọn lửa.


“Mày muốn khoét rỗng công ty của mình hay sao!” Tần Bảo Đông tức điên, lại thêm một cái tát giáng xuống.


Nhưng mà lần này không được như ý muốn, Tô Phương Dung nghe thấy tiếng vang, liền chạy vào, nhìn Tần Lệ Phong bị đánh, trong lòng cô giống như bị kim đâm.


Mắt thấy bàn tay của Tần Bảo Đông muốn giáng xuống cái thứ hai, cô liền vội vàng chạy lên đẩy Tần Lệ Phong ra.


Một cái tát này đánh lên mặt của Tô Phương Dung, Tô Phương Dung xoa xoa khuôn mặt hơi đau.


Thấy Tô Phương Dung bị đánh, Tần Lệ Phong híp mắt lại, giống như một con sư tử đực bị chọc giận, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Bảo Đông.


Tần Bảo Đông thở phì phò mắng: “Lo chuyện bao đồng.”

Tô Phương Dung mím môi, chắn trước người Tần Lệ Phong, giống như mấy lần trước:

“Anh ấy là người đàn ông của tôi, chuyện của anh ấy đương nhiên là chuyện của tôi rồi.”

Bả vai nhỏ gầy của cô dường như rất có sức mạnh, che chắn trước mặt của Tần Lệ Phong:

“Chủ tịch, bác cũng lớn tuổi rồi, chẳng lẽ không biết đây là cái xã hội cá lớn nuốt cá bé sao?”

“Kẻ thắng làm vua, anh ấy không có làm gì sai? Bác không thể nghi ngờ anh ấy, cổ phiếu trong tay anh ấy đều là có được một cách hợp pháp.”

“Nếu cháu là bác, chắc chắn cháu sẽ nghĩ xem làm thế nào để giữ vững vị trí của mình thì hơn.”

“Mà không phải là ở chỗ này hao tâm tốn sức tranh cãi.”


Cô nói rất nhiều, nói đến nổi khiến Tần Bảo Đông tức hộc máu, ông ta giơ tay lên định đánh tiếp, Tần Lệ Phong bắt được cổ tay của ông ta dễ như trở bàn tay:

“Đây là địa bàn của tôi, biến đi.” Nói xong anh đẩy, Tần Bảo Đông lảo đảo vài bước.


“Tốt, tốt, tốt…” Ông ta nói liên tiếp ba chữ tốt, chỉ thẳng vào Tần Lệ Phong:

“Cái thằng ăn cháo đá bát nhà mày.”

Tần Lệ Phong không thèm liếc nhìn ông ta một cái, thấy gương mặt sưng đỏ của Tô Phương Dung, lại cau mày.


“Mày đừng có hối hận!” Tần Bảo Đông nhìn chằm chằm Tần Lệ Phong, ánh mắt đỏ tươi, xoay người rời đi.


Thấy ông ta đi khỏi, Tô Phương Dung lập tức thở phào nhẹ nhõm, hai vai rũ xuống một chút.


“Chỉ được có thế thôi sao?” Anh ở sau lưng lạnh nhạt mở miệng.


Tô Phương Dung xoay người: “Lòng tốt không được báo đáp.”

Anh cười:

“Hôm nay trông em rất hấp dẫn.”

Nghe được câu này, Tô Phương Dung tự nhiên vui vẻ, cô đau lòng vuốt ve mặt của anh:

“Anh thế mà lại đứng yên cho ông ta đánh? Anh bị ngốc sao?”

“Cho ông ta xả giận.”

Tô Phương Dung nghi hoặc liếc mắt nhìn anh một cái:

“Anh vẫn là Tần Lệ Phong mà em biết đó sao?”

“Lên giường xem là biết thật hay không mà?”

“…” Hình như đúng rồi.


“Để em đi luộc một quả trứng, cho anh lăn nhé.”

Nói xong, cô chạy thật nhanh vào nhà bếp không dám dừng lại.


Còn chưa đi được hai bước, đã bị Tần Lệ Phong ôm vào lòng.


Anh không nói lời nào, cứ lẳng lặng ôm như vậy.


Tô Phương Dung chớp chớp mắt: “Sao thế?”

Cô khó hiểu hỏi.


Tần Lệ Phong vẫn như cũ rầu rĩ không nói lời nào, hôn lên khuôn mặt cô, sau đó cắn một ngụm.


“Á…” Tô Phương Dung đau đến mức hét lên một tiếng chói tai, hai mắt đỏ hoe:

“Anh làm cái gì thế!” Cô vội vàng xoa khuôn mặt nhỏ của mình sợ bị hủy dung.


“Ai bảo em không biết tự lượng sức chạy lên chắn cho anh làm gì?” Giọng điệu của anh không tốt lắm.


Tô Phương Dung uất ức bĩu môi:

“Em làm sao biết, cũng không biết lúc đó chập mạch chỗ nào, lại đi cứu cái người không tim không phổi này như anh.”

Càng nói càng giận, càng giận lại càng rầu rĩ, cô hít hít mũi, ngay sau đó hai giọt nước mắt rơi xuống.


Tần Lệ Phong nhướng mày:

“Khóc tiếp đi, anh thích nhất là làm em khóc.”


Tô Phương Dung sửng sốt, đây là cái sở thích ma quỷ gì.


Cô âm thầm trừng mắt nhìn anh vài cái, đứng dậy, giận dỗi đi về phòng ngủ.


Cô vừa đi, Tần Lệ Phong tự nhiên sẽ không đứng tại chỗ, đi theo cô vào phòng.


Tô Phương Dung chui vào trong chăn, không nói một lời.


“Ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi.”

“Đói bụng không?”

“Giận đến no luôn rồi.”

“À.” Tần Lệ Phong gật đầu:

“Vậy thì giận thêm một lát nữa đi?”

Tô Phương Dung ở trong chăn nghe vậy, khuynh hướng này có cái gì đó sai sai nha.


“Miễn cho lát nữa súng bắn ra rồi, em có muốn kêu cũng kêu không được.”

Tô Phương Dung đột nhiên xốc chăn lên, tức giận trừng mắt nhìn anh:

“Sao anh lại như vậy hả?”

“Như thế nào?”

“Anh…” Tô Phương Dung cắn môi, cô nói không nên lời.


“Anh?”

“Quá đáng.” Cô ngồi dậy, đưa lưng về phía anh, kiên quyết không chịu cúi đầu.


Tần Lệ Phong giữ chặt cổ áo của cô, dùng sức một chút, Tô Phương Dung liền nằm thẳng cẳng trên giường, Tần Lệ Phong từ trên cao nhìn xuống cô:

“Lá gan của em không nhỏ đó, dám giận anh sao?”

Tô Phương Dung nhắm mắt lại, thà chết cũng không nghe theo: “Em không nói chuyện với người không có lương tâm.”

Tần Lệ Phong nhướng mày: “Anh không có lương tâm à.”

Tô Phương Dung quay đầu đi, vẫn giữ thái độ im lặng là vàng.


“Mở mắt ra.” Anh trầm giọng nói.


“Hừ.” Tô Phương Dung hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn mở mắt ra.


“Làm cái gì?” Giọng cô mỉa mai nói.


“Anh không có lương tâm sao?” Tần Lệ Phong một lần nữa lặp lại đề tài đó.


“Ừ… Ừ…” Tô Phương Dung chậm chạp đáp lại một tiếng.


“Ha.” Tần Lệ Phong liền cười, bóp ngực cô.


“Đau.” Tô Phương Dung khó chịu hừ một tiếng.



Vết sưng trên mặt không hề giảm bớt, Tần Lệ Phong nhìn bộ dạng của cô, bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.


Tô Phương Dung nhìn theo anh, không biết anh đi ra ngoài làm gì.


Một lúc sau Tần Lệ Phong bước vào, trong tay cầm theo một chiếc khăn: “Lại đây, ngồi xuống.” Anh lạnh nhạt nói.


Tô Phương Dung đi đến chỗ của anh, như một cô bé học sinh tiểu học, ngồi vào vị trí mà anh chỉ định.


Anh cầm lấy chiếc khăn đắp lên mặt cô: “A…” Tô Phương Dung đau đớn rên lên một tiếng.


“Từ trước đến nay em chưa bao giờ để lời anh nói ở trong lòng có phải không?” Anh nhàn nhạt lên tiếng.


“Làm gì có?” Tô Phương Dung đang định phản bác, Tần Lệ Phong liền dùng lực mạnh hơn, cô đau đến nhe răng trợn mắt.


“Không có?”

“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc gặp chuyện phải bảo vệ bản thân đầu tiên, tại sao không nghe lọt tai hả?”

“Bởi vì… Bởi vì…” Cô đan hai tay vào nhau, không biết nên trả lời như thế nào, giây tiếp theo ý tưởng chợt lóe lên: “Anh không biết có một câu gọi là kìm lòng không được sao?”

“Kìm lòng không được sao?”

“Ừ.” Tô Phương Dung gật đầu, nói lời ngon ngọt để lấy lòng anh.


“Không cho phép em nói lời ngon ngọt.” Anh trừng mắt nhìn cô, chút tâm tư nhỏ đó của cô anh đều nhìn thấu hết thảy.


Tô Phương Dung lè lưỡi: “Lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, Lệ Phong, anh không đau sao?”

“Em lại cảm thấy rất đau.”

“Em không muốn anh…” Cô nói không nên lời, quay đầu nhìn anh: “Thật ra như vậy cũng tốt, anh xem chúng ta mỗi người một nửa, đúng là trời sinh một đôi.”

“Chưa thấy ai bị đánh mà còn có thể vui vẻ như em vậy.” Anh lạnh lùng nói.


Nói xong, Tần Lệ Phong ném chiếc khăn lên bàn.


Rời khỏi phòng ngủ, Tô Phương Dung mím môi, thật sự giận rồi sao?

Cái người này đúng là vui buồn thất thường mà.


Tô Phương Dung lắc đầu, vừa định nói xấu anh vài câu, kết quả lại thấy Tần Lệ Phong xuất hiện.


Cô vội vàng che miệng lại, suýt chút nữa thì cái miệng hại cái thân rồi.


“Anh đi tới đi lui như vậy vui lắm phải không?” Cô trêu chọc nói.


Tần Lệ Phong lườm cô một cái: “Em có thể cho anh niềm vui đó.”

Tô Phương Dung quay đầu đi, lại thua rồi.


Tần Lệ Phong ném trứng gà lên bàn: “Tự mình lăn đi.”

Tô Phương Dung lè lưỡi, ngoài lạnh trong nóng, khẩu xà tâm Phật chết đi được.


“Anh không cần sao?” Cô nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Tần Lệ Phong hỏi.


Tần Lệ Phong lắc đầu.


“Nào.” Tô Phương Dung cầm lấy trứng gà đi tới trước mặt anh, quả thật làm liều một phen.


Tần Lệ Phong tức giận lườm cô một cái: “Hạ nhiệt.”

“Cái gì?” Cô khó hiểu chớp mắt.


“Trên mặt em nóng hổi, muốn hạ nhiệt không phải là không có cách.”

Anh mỉm cười, từng bước ép cô ngã xuống giường, quả trứng gà trong tay Tô Phương Dung bỗng chốc rơi ra.


Cô nuốt nước bọt: “Đầu của em hơi đau, hôm nay em không còn một chút hơi sức nào.”


“Ồ?”

“Không sao, không cần phải vận động mạnh?”

“Nhất định phải như vậy sao?”

Tần Lệ Phong bộ dạng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa một chút nào: “Ừ.”

“Sao em chưa từng nghe nói làm như vậy có thể hạ nhiệt.” Cô trừng mắt nhìn gương mặt chứa đầy vẻ thuyết phục của anh.


“Phương pháp cổ truyền.” Anh âm thầm dỗ dành nói.


“Tại sao em chưa từng nghe nói đến?”

“Kiến thức của em hạn hẹp.”

“Quang minh chính đại.”

“Còn tranh cãi nữa không?” Anh chọc vào vết thương trên mặt cô.


Tô Phương Dung khẽ rên một tiếng, nhanh chóng nắm lấy tay của anh: “Chờ đã?”

“Sao nữa?”

Tô Phương Dung vội vàng bước xuống giường, lấy đồ bảo hộ vừa mua trong túi xách ra.


Tần Lệ Phong nhướng mày: “Không cần.”

“Tại sao?”

“Anh bị dị ứng.”

“Sao trước kia chưa từng nghe anh nhắc đến?”

“Lúc trước đã bao giờ em yêu cầu anh sử dụng nó đâu?” Anh chậm rãi phản bác lại.


“Còn một trăm ba mươi tám nghìn thì sao?” Tô Phương Dung tham tiền mê mẩn nhìn đám đồ bảo hộ trong tay.


Tần Lệ Phong không khỏi dở khóc dở cười: “Tô Phương Dung, mạng của anh quan trọng hơn, hay là tiền quan trọng hơn.”

Tô Phương Dung không chút do dự nói: “Tiền quan trọng hơn.”

Sắc mặt Tần Lệ Phong trở nên lạnh lẽo: “Vậy tối nay có lẽ làm cả đêm không dừng?”

“Vì sao?”

“Từ trước đến nay anh làm việc còn cần có lý do sao?”

Tô Phương Dung gật đầu, hình như thật sự không có: “Em mệt rồi.” Mặt cô xụ xuống như đưa đám.


Tần Lệ Phong hừ lạnh một tiếng, không nói không rằng mà cởi quần áo.


Tô Phương Dung liếm môi: “Giảm một nửa thì sao?”

“Hả?”

“Giảm một phần ba.”

“Hửm?”

“Giảm một phần năm nhé?”

“Hử?”

“Thật sự muốn cả đêm sao?” Tô Phương Dung trợn to mắt, gương mặt lộ ra vẻ khó tin.


“Cho em cả đêm, xem như là thang điểm tình yêu.”

Tần Lệ Phong mỉm cười, giống như một con sói xám xấu xa nhìn bé thỏ trắng.


Tô Phương Dung sợ tới mức lùi về sau, còn chưa kịp đi mấy bước, liền bị anh bế lên, ném ngã xuống giường.


Đêm xuân đáng giá ngàn vàng.


Trần Chính Cường đứng ngoài cửa, vẻ mặt buồn bã, anh ta tốt xấu gì cũng là trợ lý của Tổng giám đốc, bây giờ phải lưu lạc đến mức làm bảo mẫu, đã vậy còn bị người ta cho đứng ở ngoài cửa, không thèm ngó ngàng đến.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui