Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ
Thế Hào anh ngồi xuống sofa thì mắt liền nhìn về hướng Đế Kim vừa đi thì trong lòng cảm giác không yên.
Lưu Yên từ lúc Đế Kim đi cô liền ngồi thẩn thờ như người mất hồn mặt không chút huyết sắc tay cô cứ xoa bụng mà nhìn ra cửa sổ tuyết mỗi rơi mỗi dày.
Lưu Yên bây giờ trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều chuyện nếu lần này Đế Kim đi không quay lại nữa thì sao? con của Lưu Yên ai sẽ là ba nó? đẻ ra đã không có ba ở bên cạnh sao? liệu nó có hận cô hay ba nó không?
Lưu Yên cô lấy hai tay xoa xoa vai mình bây giờ cô vừa đau lại vừa cô đơn người ta nói đúng nổi cô đơn như phép nhiệm màu nó đến xuất hiện lại biến mất.
Lưu Yên cô càng suy nghĩ cô không thể kiềm nổi nước mắt người ta nói đúng điều gì càng sợ thì sẽ tới nhanh hơn.
Lưu Yên cô mệt mỏi mắt mở không lên nhưng vẫn phải đợi cô không muốn vừa dậy đã nghe tin Đế Kim mất lúc đó cô ngoài việc đi theo anh thì cô không thể làm việc gì khác nổi cả.
nếu yêu Đế Kim một phần là vì tiền cũng không đúng cô từng rất sợ cái nghèo nên trước đây đã cố gắng ngày đêm để có tiền cô cũng không thể cưới một người nghèo nếu người phụ nữ nói yêu không vì tiền hay là em không quan trọng giàu nghèo thì là sai.
bây giờ không phải như trong ngôn tình không tiền thì lấy gì mà ăn cạp đất à? không biết tới lúc đó có đất mà cạp không nữa.
cô gái mà thực dụng một xíu thì sao? thương người ta lúc nghèo lúc khó lúc nó giàu lên mình không là gì trong mắt nó cả.
_____
cách 3-4 ngày tg mới ra chương mới được nha tại cạn ý tưởng luôn rồi huhu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...