Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ
Người đàn ông đó như sợ mà lấp bấp
" mày...mày muốn làm gì?"
Đế Kim nghe thì nhếch mép
" im miệng"
Đế Kim nói xong thì đưa dao vào ngực người đàn ông đó mà nhấn mạnh
" Aaaa"
Đế Kim nghe tiếng người khác đau khổ anh càng thích
Vừa rát vừa nóng lúc anh lấy dao ra thì im lên một vết bỏng đỏ hình mũi dao lên
Đế Kim nhếch mép đưa dao đó cho Thế Hào thì đứng dậy
" cậu biết làm gì rồi"
Thế Hào liền hiểu mà lấy dao hơ lại lửa.
Đế Kim anh lại sofa mà để chân nào lên chân kia như một ma vương đang trừng trị tội nhân của mình
Thế Hào lấy dao tự tay mình đưa vào cắt từng miếng thịt trên người đàn ông đó những tiếng rên rỉ đau khổ cứ tiếp tục phát ra đến người đàn ông đó ngất đi.
Đế Kim anh mới đứng dậy nhếch mép
" không cho hắn chết nếu chết thì các người sẽ thay vào chỗ đó"
Thế Hào và mọi người ở đó điều đồng thanh
" rõ thưa lão đại"
Đế Kim anh định mở cửa thì như nhớ ra điều gì đó
" ngày mai tôi sẽ đích thân tới xử ông ta. Cứng miệng tôi cũng cậy miệng mà hỏi"
Thế Hào nghe thì liền cung kính
" dạ lão đại"
Đế Kim nghe vậy thì hài lòng bước ra.
anh láy xe ra khỏi doanh trại hắc đạo của anh.
Lúc anh về nhà thì vẫn còn mưa lất phất anh bước vào nhà thấy Lưu Yên thì trong lòng lại hạnh phúc.
Lưu Yên thấy ai bước vào mà quay lại nhìn là Đế Kim. Lưu Yên chạy lại ôm eo Đế Kim
" anh đi đâu nãy giờ?"
Đế Kim ôm Lưu Yên mà xoa đầu
" tôi đi công việc nhớ em nên về sớm"
Nếu không tận mắt thấy thì không ai tin Đế Kim một người như một ác quỷ ra tay tàn ác không thương tiếc ai lại cưng chiều sủng vật của mình như vậy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...