“Vân di, người đến có chuyện gì?” Sơ Tình có chút tức giận, cô rõ ràng không có ý kia.
“Sơ Tình, nha đầu ngốc này, cứ an tâm mà đeo nó trên tay, điện hạ cũng vậy, đều là của con!” Cốc Vân kéo lấy cổ tay Sơ Tình, nhìn trái nhìn phải, mới vừa lòng gật gật đầu.
Sơ Tình cau mày hất tay bà ra, hờn giận chạy lên lầu.
“Điện hạ, Walter bí mật tới Rôma du lịch, hình như muốn trah giành mua bán vũ khí nặng với chúng ta!”
“Khẩu vị của hắn ta thật không nhỏ, tôi chỉ sợ hắn nuốt không trôi!”
“Tra Lý, đem lô vũ khí kia chuyển về Trung Quốc!”
“Dạ!”
Từ thư phòng đi ra, Lôi Ân đi về phía phòng của Sơ Tình, không thấy được bóng người đâu, hắn đang định rời đi, bên hông đột nhiên xuất hiện một đôi tay, mềm mại không xương gắt gao ôm lấy cơ thể hắn.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy vòng ngọc đeo trên cổ tay đó, hai mắt phút chốc trầm xuống.
“Đây là…… ?” Hắn dùng lực nắm tay cổ tay cô. Sơ Tình không biết hắn tại sao lại tức giận, trong lúc nhất thời giật mình, Lôi Ân cũng không bình tĩnh mà quát cô, “Tôi đang hỏi em, nói!”
“Là…. là Tình Không cho em ……”
Sơ Tình mở to mắt, Lôi Ân lại bỗng nhiên buông cô gái ra, muốn nhanh chóng đi ra ngoài nhưng lại dừng, xoay người bế ngang cô gái lên
“Anh làm sao vậy?” Sơ Tình không rõ vì sao hắn tức giận, Lôi Ân ngay cả chân mày cũng không giãn ra.
“Không có việc gì, em ngủ đi!”
“Anh muốn đi đâu? King, đừng đi……” Sơ Tình lôi kéo quần áo hắn, rung động cầu xin, Lôi Ân chỉ nhẹ nhàng gỡ tay cô gái ra, thản nhiên nói, “Em mau ngủ đi!”
Lôi Ân phẫn nộ vọt xuống dưới lầu, tay nắm chặt thành đấm, Mộ Tình Không, thế nào mà dám đưa đồ hắn tặng cho Sơ Tình, cô hào phóng đến vậy sao?
Hắn táo bạo muốn xông ngay đến phòng người hầu, cuối cùng trong khoảnh khắc hắn kiềm chế lại được, bước chân đổi hướng, hắn chui vào trong xe, phóng x era ngoài.
**********
“Mark, không được chạy, nhanh trở về!” Tình Không đuổi theo Mar thì hìn thấy hai hang xe đen đỗ ngoài biệt thự, Sơ Tình nhìn thấyTình Không, ánh mắt ấm áp nhìn cô.
“Cô muốn đi ra ngoài sao?”Trái tim Tình Không trùng xuống, cự tuyệt không được ánh mắt của cô gái, cô đi về hướng cô ta.
“Tối hôm qua không cẩn thận bị trượt chân, Hàn Húc nói tôi nên đi đến bệnh viện siêu âm qua!”
“Tình Không, tôi có chút sợ hãi……” Sơ Tình sưng đỏ hai mắt, hai tay gắt gao cầm lấy tay Tình Không. Một cảm giác thật kì lại, nhìn đến cô gái đau khổ, cô như thế nào cũng không vui vẻ được.
“Lôi Ân đâu?” Cô liếc mắt bốn phía, không thấy hắn đi cùng Sơ Tình. Sơ Tình khóc, nước mắt giờ mới xuôi, “Tôi không biết, anh ấy giống như tự giận mình!”
Tối hôm qua hắn ta cứ như vậy mà rời đi, ngay cả khi cô ngã xuống, hắn cũng không trở về.
“Tình Không, em cũng không có việc gì…… hay đi cùng tôi đi?” Sơ Tình tin cậy nhìn Tình Không. Tình Không muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngồi vào trong xe, Sơ Tình suốt dọc đường đi đều nắm lấy tay Tình Không. Tình Không nhìn Sơ Tình mặt mày tái nhợt, trong long cũng phiền muộn không tả nổi.
Đến bệnh viện, người ở bên trong đã chả còn mấy bóng người, Tình Không đỡ Sơ Tình theo trong xe đi ra, Cốc Vân không có cùng đi các cô.
Dưới lầu đám, đám vệ sĩ bảo tiêu đã dàn hang đứng bên ngoài chờ đợi Sơ Tình, đợi cho thời gian từng giây trôi qua, Tình Không cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, đang lúc cô muốn đi, thì đột nhiên miệng bị người ta bịt lại, trước mắt đều mờ ảo, cô dần mất đi ý thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...