Đây là Huân Y Thảo, tức hoa oải hương, ý nghĩa của loài hoa này là: Chờ đợi một tình yêu, thuỷ chung và sâu sắc.
Lôi Ân đến Cổ Đức Bảo cũng là lúc Tả Sâm đang ở hậu viện. Một Tả Sâm luôn cao cao tại thượng đứng trên đầu người khác đang tự tay xúc đất, đem tro cốt mà Lôi Ân gửi đến chôn giữa vườn huân y thảo.
Lôi Ân không lên tiếng, cứ như vậy nhìn Tả Sâm. Hắn nhìn thấy rõ, cha nuôi quyến luyến người phụ nữ mà người yêu.
“Lại đây!” Tả Sâm hình như cảm giác được Lôi Ân đến, sau khi vùi xong lớp đất cuối cùng, ông hướng về phía Lôi Ân ngoắc tay, đợi cho hắn đi đến, mới nói, “Dập đầu lạy cô ấy đi, mạng của con từng là do cô ấy cứu!”
Lôi Ân nhìn hai chữ “Mộ Linh” khắc trên tấm bia, hắn vuốt cằm, đột nhiên khom người quỳ xuống, trước mộ phần của bà mà dập đầu một cái.
“Cháu sẽ bảo vệ con gái của dì, một đời một thế!”
Tả Sâm đứng sau, ánh mắt sáng ngời nhìn phía chân trời, “Mộ Linh, anh rốt cuộc cũng tìm được em!”
Lôi Ân ở lại Cổ Đức Bảo buổi tối hôm nay, hắn không khỏi nhớ tới lần trước đến, trên bàn này, có hắn, có cha nuôi, còn có Tình Không!
“Nghe nói Sơ Tình mang thai!” Tả Sâm mở miệng, “Lôi Ân này, trước khi đứa bé được sinh ra, con hãy xử lí đám người đó đi!”
“Cha nuôi?” Lôi Ân ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tả Sâm.
“Một người đàn bà, chả được mấy ai chấp nhận chồng mình có người khác!” Tả Sâm buông chiếc đũa trong tay xuống, cong ngươi ngăm đen nghiêm túc nhìn hắn, “Cha muốn biết, đối với Tình Không, con định thế nào?”
“Con sẽ không thả cô ấy đi!” Lôi Ân thốt ra, tựa hồ quyết định này ngay từ đầu đã hình thành trong đầu hắn. Hắn sẽ không buông tay cô!
“Vậy con định làm gì con bé?” Tả Sâm sắc mặt trầm xuống,“Đừng thương tổn đứa trẻ kia, đây là yêu cầu duy nhất của cha!”
Lôi Ân lập tức đứng lên, hắn luôn luôn kính trọng ngưỡng mộ Tả Sâm, đối với những lời căn dặn của cha nuôi từ trước đến giờ hắn luôn nghe theo không trái lại, nhưng đây là lần đầu tiên, cha nuôi khiến hắn tức giận.
“Con đi trước!” Lôi Ân nhếch môi, đẩy ra ghế dựa ly khai chỗ ngồi.
“Con khi nào đi gặp Walter? Hắn gần nhất đến Italia này, con chuẩn bị đi!”Trước khi Lôi Ân rời đi, giọng nói ôn hoà của Tả Sâm lại vang lên, Lôi Ân không dừng lại cứ thế mà rời khỏi biệt thự lên xe.
Lần trước ở Trung Quốc, bởi vì chuyện của Vili, Walter tìm tới Địa Ngục môn, hiện tại hắn đắc cử tổng thống, chẳng lẽ hắn ta đang chuẩn bị tiêu diệt Mafia sao?
*****
Tình Không dắt Mark đi ra ngoài, rất xa nhìn thấy Sơ Tình đang ngồi ở hoa viên trên chiếc xích đu. Sơ Tình đảo mắt một cái cũng nhìn ngay thấy Tình Không, mỉm cười ra hiệu chào cô, nhưng cô gái hình như sợ Mark, Tình Không cũng chẳng để ý đến cô ta, cô đi đường khác, muốn cho Mark tắm nắng đi dạo chút rồi trở về.
Ở Roma lâu như vậy, cô hình như còn chưa hiểu hết địa hình nơi đây, nhưng chỗ này giống như mê cung, có núi có sông, nếu không ai giúp cô, cô tuyệt đối không đi đến đây.
Tình Không không biết bản thân mình đã đi xa bao nhiêu, thẳng đến khi trước mặt cô là một mặt hồ lớn. Cô muốn tiếp tục tiến lên phía trước, Mark đột nhiên lui đầu, ngăn cản cô tiến bước.
“Mark, làm sao vậy?” Tình Không cảm thấy kỳ quái, ngồi xổm xuống sờ bộ long xù của nó. Mark lại ngao kêu hai tiếng, Tình Không nghe thấy phía sau có tiếng nước bắn lên, đột nhiên nhìn lại. Trong khoảng khắc cô kinh ngạc đến mức không hề chớp mắt.
Mặt hồ phía xa vẫn yên ả, chỉ là trước mặt cô, sóng hồ dâng lên, nước bắn tung toé, Tình Không cả người đều bị ướt, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Hoá là một con….. Cá sấu!