Lôi Ân mấy ngày qua thực khác thường, Tình Không có chút ngạc nhiên trước sự thay đổi của hắn.
Thời gian hắn ở lại biệt thự càng lúc càng nhiều, thậm chí có đôi khi cô vừa mới quay đầu đã thấy hắn, cô cũng ngang bướng nhìn lại hắn đầy thách thức, hắn dường như không có việc gì lấy tay vuốt tóc, buổi tối khi ngủ, hắn tự nhiên nằm ở bên người cô. Trong thời gian ở lại Roma, cô cũng từng nghe qua, hắn có thể qua đêm với phụ nữ, nhưng không ai có thể ngủ trên giường của hắn.
Nguyên tắc đó, từ khi đến đây, tất cả đều biến thành ngoại lệ!
Cô rất thích cuộc sống ở Trung Quốc, thậm chí còn có ý muốn mãnh liệt ở lại đây lâu dài, nhưng cô không có dũng khí đi hỏi hắn sẽ ở lại đây trong bao lâu.
Mãi cho đến khi hắn nhận được điện thoại từ Rôma gọi đến.
“King, anh chừng nào trở về? Em có chuyện vui muốn cho anh biết!” Trong điện thoại là tiếng Sơ Tình vui sướng không kiềm chế được. Cô nhớ hắn, muốn nói cho hắn biết ngay chuyện vui của hai người.
“Ừh, hai ngày nữa, em ngoan ngoãn chờ anh trở về!”
Hắn xoay người, nhìn Tình Không đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh, cho đến khi hắn đi đến tận bên người cô, cô cũng không hề quay đầu lại, Lôi Ân theo ánh mắt của cô, thì nhìn thấy một đốm đom đóm lập loè giữa màn đêm!
“Chúng ta hai ngày sau về La Mã!” Giọng nói của hắn vang lên, đánh vỡ ban đêm yên tĩnh.
Tình Không mơ hồ quên mất một điều, ở hắn trong mắt, so với Sơ Tình mọi thứ đều không quan trọng đối với hắn!
**********
Tình Không cầm trong tay một bó huân y màu tím, đi đến nghĩa trang, cô phát hiện ra bia mộ Mộ Linh đã không còn.
Cô cuống quýt đi tìm người quản lí nghĩa trang, ông ta nói cho Tình Không, vài ngày tiền, có mấy người mặc áo đen tới di chuyển cả mộ của Mộ Linh đi rồi.
Trái tim Tình Không như rơi xuống vực thẳm, những người đó rốt cuộc là những người nào?
Chỗ này, là Hắc Ngân Thánh dẫn cô đến, nhưng cũng chỉ cho cô đến một lần.
Tình Không cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, ngay cả mộ phần của mẹ mình mà cũng không bảo vệ được!
……
Việt Trạch nghe tin cô sắp phải đi, khẩn trương giữ chặt tay cô hỏi, “Tình Không, chị muốn đi đâu?”
“Việt Trạch, cậu mau về Mỹ đi! Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng mà chúng ta không có duyên!”
Tình Không rút tay mình lại, đưa trả cho cậu ta chiếc điện thoại rồi quay về.
“Đây là có ý gì? Là Lôi Ân sao? Chị muốn đi cùng hắn?” Việt Trạch chặn trước mặt cô, làm cho cô nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Trực giác nói cho cậu ta biết, nếu bỏ qua cô gái này, cậu sẽ hối hận!
“Nếu có một ngày, cậu có đủ năng lực đối đầu với hắn, thì hãy đến mà đoạt lấy tôi từ trong tay hắn ta!” Tình Không nhẫn tâm đẩy Việt Trạch ra, cũng không quay đầu lại, cứ thế mà rời đi.
Cô đã bị ác ma bẻ gãy cánh, bị nhuộm bẩn, Việt Trạch…. Cậu ta không thuộc về thế giới của cô.
Một khắc trước khi máy bay cất cánh, Tình Không không yên lòng mà nhìn lại Việt Trạch, vẻ mặt cậu ta đầy bi thương.
Lôi Ân phát giác cô không hề để tâm đến hắn, hắn tới gần cô, nâng cằm cô lên, chậm rãi nói, “Cô rất thích Trung Quốc?”
“Chúng ta…… sau này còn trở về đây không?” Tình Không nhìn thẳng vào mắt hắn, Lôi Ân nghe thấy cô nói “chúng ta” mà sung sướng giương môi cười,“ Có!”
Nhưng bình yên này chỉ còn lại mấy giờ ngắn ngủi, ở nơi cách Trung Quốc xa xôi kia, cô càng không yên, một khi trở lại La Mã, hắn sẽ trở lại bên người Sơ Tình, mà cô cũng sẽ trở lại vị trí lúc trước.
Mộ Tình Không, mày làm sao có thể ôm ảo mộng đối với hắn?
Nỗi đau mà cô gánh chịu, cô không thể quên được, cũng chính vì vậy hắn càng lúc càng khắc sâu vào trong tâm trí cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...