“ Cảm ơn!” Tình Không tiếp nhận, cười một cái với người đó.
Người đến là một chàng trai rất trẻ tuổi, anh tuấn khí thế bức người, gương mặt hoàn mỹ, khí chất bất phàm, mặc âu phục màu trắng, khoang tay đứng đấy.
“ Cô muốn đi ra ngoài sao? Muốn tôi giúp cô không?” Chàng trai phát hiện ánh mắt của Tình Không vẫn cẩn thận dè chừng đặt ở trên người Lôi Ân đang đứng nói chuyện cách đó không xa, cậu ta chợt nói nhỏ bên tai cô, ánh mắt nghịch ngợm nhìn cô, thần thái cứ như một cậu thiếu niên chưa lớn.
Tình Không có chút thụ sủng nhược kinh mà nhìn cậu ta, sau khi xác định cậu ta không nói giỡn, Tình Không vội vàng gật gật đầu hỏi:“ Thật sao? Cậu muốn giúp tôi thật sao?”
Lúc nói chuyện, con ngươi của cô bỗng chớp động, sáng lên như đom đóm giữa trời đêm mùa hạ.
“ Đương nhiên!” Cậu ta cười cười, để lộ hàm răng trắng noãn. Nụ cười nở trên khuôn mặt trong sáng của cậu ta thực thuần khiết, khiến cho Tình Không cảm thấy thoải mái vô cùng.
Cậu trực tiếp kéo tay cô đi. Tình Không còn chưa kịp chuẩn bị tốt thì đã bị kéo đi vào giữa đám người.
“ Này, chúng ta đi thế nào đây?” Tình Không một lòng một dạ chỉ muốn chạy trốn cho nên không chú ý bàn tay của cậu ta đã đặt ở trên hông của cô, “ Nhìn…”
Tay cậu ta đột nhiên ở trước mắt cô lung lay mấy cái, nguyên bản cả một đại sảnh sặc sỡ ánh sáng hiện tại đều tối om.
Nhất thời, chung quanh vang lên những tiếng thét chói tai, Tình Không trong lòng mừng thầm một chút. Tay cô một lần nữa lại bị dắt đi, có điều bàn tay này thực lạnh.
Trong lòng cô thì lại không ngừng nhảy nhót, chỉ cần rời khỏi chỗ này, ròi khỏi tầm mắt của Lôi Ân là cô đã thành công rồi.
Tình Không tùy ý để bàn tay kia nắm chặt tay của mình. Đi được khoảng bảy, tám vòng, cô nhìn thấy ánh sáng phía bồn hoa, nhịn không được mà vỗ tay thét chói tai: “ Thoát rồi! Chúng ta thoát rồi!”
“ Ừ!” Người bên cạnh cúi đầu lên tiếng,
Tình Không cảm thấy giọng nói này không đúng. Khi nương theo ánh trăng nhìn lại bên cạnh, cô thiếu chút nữa mà bị dọa cho ngất xỉu: “Anh…như thế nào lại là…anh?”
Chàng trai bên cạnh cô từ lúc nào lại biến thành Lôi Ân?
“ Ở trước mặt tôi, cô tốt nhất nên thu hồi những trò trẻ con của cô lại!” Khóe miệng Lôi Ân nở nụ cười tà, đột nhiên hắn đập mạnh vào gót của Tình Không. Tình Không đau đớn không ít, cảm giác được bên người có cơn gió lạnh thổi quả. Lôi Ân đã ôm chặt lấy thắt lưng cô, ép sát người cô vào người hắn.
Bên trong vang lên những tiếng “ Đoàng, đoàng!”.
Đó là tiếng súng nổ.
“ Ôm chặt tôi!” Tình Không nghe thấy tiếng tim đập của Lôi Ân, ý thức được bên trong kia đang xảy ra chuyện gì đó. Tình Không vội vàng nắm chặt áo sơ mi của hắn, tùy ý để hắn ôm cô đi về phía trước.
“ Lôi Ân, bên trong xảy ra chuyện gì vậy?” Tình Không hai mắt đều nhìn về phía trước, nhưng tai thì nghe rõ những âm thanh phía sau. Đó là tiếng súng nổ, còn có cả tiếng đánh nhau/
Lôi Ân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dùng hai tay bịp chặt tai cô lại: “ Không liên quan đên cô! Đừng có hỏi nhiều!”
Hắn lôi kéo cô vào một góc để ẩn nấp. Trên mảnh cỏ, Lôi Ân đã cởi âu phục của mình, vắt qua bên kia, thuận tiện nhảy qua tường.
“ Mau lên đây!” Lôi Ân vươn cánh tay không ra với cô, ra lệnh.
Tình Không ngửa đầu nhìn bức tường cao cao kia rồi lại nhìn chiếc váy dài bó sát trên người mình, không khỏi trợn tròn mắt.
“ Tôi không thể trèo qua được!” Tình Không cởi giầy dưới chân, thử thử, có chút uể oải.
“ Thật là phiền toái!” Lôi Ân cúi đầu rủa một câu, lại từ trên đầu tường nhảy xuống. Tiếng đánh nhau càng lúc càng gần, bọn họ không thể nấn ná ở đây lâu hơn được nữa. Lôi Ân nhảy một cái xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống, chỉ vào đầu vai mình nói: “ Lên đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...