…………………..
“Đã xong?” Lôi Ân mở miệng, tiếng nói khàn khàn, Tra Lý đứng ở ngoài cửa, hai tay cúi tại bên người, vẻ mặt lạnh lùng gật đầu.
Lôi Ân không hỏi kết quả, mà trực tiếp đẩy hắn ra, hướng về phía phòng ngủ.
Suốt ba giờ, thời gian Tình Không truyền máu đã qua, Hàn Húc lập tức cho cô uống tuốc bổ máu, khuôn mặt của cô không còn chút máu, ngay cả thở cũng không xong.
Hàn Húc vội vàng bắt lấy mạch của cô, cảm giác mạch của sinh mệnh nhỏ kia đang nhảy lên, anh không thay Sơ Tình lấy viên đạn ra, mà là ôm Tình Không về tới phòng của cô, cho cô ở nơi thoải mái, lại cho cô uống thuốc dưỡng thai.
“Định Na, chăm sóc Tình Không cho tốt, nếu cô ấy có một chút không thích hợp, lập tức nói cho tôi biết không?” Hàn Húc nghiêm túc nói với Định Na, dọa cô gái liên tục gật đầu, một tấc cũng không rời, túc trực ở bên người Tình Không.
Tình Không hiện tại, tựa như một xác đã không còn hơi thở, Định Na bị dọa cũng không dám chạm vào cô, không ngừng dung thìa múc nước, sau đó đổ lên môi của cô, cô hấp thụ nước rất nhanh, Định Na không ngừng đút cho cô, cứ như vậy nhìn cô, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Trong biệt thự hoa hồng mọi người đều thích Sơ Tình, đối với Sơ Tình tốt nhất, nhưng cô cũng rất thích Tình Không, một cô gái thiện lương mà vừa đáng yêu như vậy, cô biết đối người nào tốt, yêu hận rõ ràng, cũng làm cho cô cam tâm tình nguyện tốt với Tình Không.
Sơ Tình trên mặt dần dần khôi phục huyết sắc, Hàn Húc đến cuối cùng vẫn không làm đươc, chỉ rút một phần ba máu, Tình Không sớm đã muốn ngất đi, nếu còn tiếp tục truyền, cô gái hẳn phải chết, không thể nghi ngờ.
Nếu cứu không được Sơ Tình, mạng này của anh cũng không xong!
Hàn Húc đổ mồ hôi lạnh, lại mã bất đình đề cấp Sơ Tình thủ viên đạn, chỉ cần không xuất huyết, mệnh này của cô cơ bản có thể bảo hộ, chẳng sợ về sau cần thời gian điều trị rất lâu, nhưng cũng không thể lấy mạng của Tình Không đi đổi mệnh! Theo anh thấy, mạng Tình Không so với cô ta mới thực trân quý!
Anh khẩn trương mà có ý khác, bắt tay vào làm phẫu thuật, ánh mắt Lôi Ân như rađa theo sau lưng anh, Hàn Húc càng không dám chậm trễ, đời này anh cũng chưa động giải phẫu gian nan quá mức như vậy.
Một giờ sau, anh tháo bao tay, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Vì sao sắc mặt của cô ấy vẫn trắng như vậy?” Lôi Ân tiến lên nhìn Sơ Tình, lông mi thật dài nhẹ nhàng nháy, cái này chứng minh cô có hơi thở, cô còn sống.
Thân thể của hắn không hề lạnh như băng, Lôi Ân in dấu tay trên khuôn mặt của cô, cảm giác được nhiệt độ cơ thể cô tăng trở lại, ánh mắt lộ ra một chút vui mừng tươi cười.
“Tạm thời sẽ không tỉnh, bất quá không nguy hiểm!” Hàn Húc còn run run, cặp mắt giấu dưới kính của anh khi nhìn Lôi Ân mang theo chỉ trích chưa bao giờ từng có.
Lôi Ân cũng không tiếp tục truy hỏi khi nào cô hồi tỉnh, mà hơi mất tự nhiên hỏi, “Kia…… Mộ Tình Không đâu?”
“Điện hạ, nếu Mộ Tình Không lần này không chết, cậu nên thả cô ấy đi đi!”
Hàn Húc đột nhiên quỳ đến trước mặt Lôi Ân, lúc kia cho dù suýt nữa bị đánh chết anh ta cũng không cầu xin một tiếng, thủ hạ của hắn, thế nhưng vì Mộ Tình Không mà quỳ xuống cầu xin hắn!
“Mộ tiểu thư vì Tình tiểu thư làm đã muốn quá nhiều, cậu thật sự muốn thấy cô ấy chết ở trong tay cậu sao?”
Hàn Húc cho tới bây giờ cũng không dám chỉ trích Lôi Ân cái gì, hắn là thủ lĩnh vĩ đại, là người đàn ông thành công, nhưng hắn giống như độc dược, làm hại hai người phụ nữ!
“Tôi nên làm như thế nào, không cần anh tới dạy tôi!” Lôi Ân nguyên bản trên mặt không dễ phát hiện duyệt sắc đang nghe đến Hàn Húc nói lời này sau lại càng thêm âm trầm.
“Lôi Ân, cậu không xứng với Tình Không!” Hàn Húc đột nhiên theo đứng lên, cũng không quay đầu lại thẳng tiến đi ra ngoài.
Anh không hề sợ hãi bởi vì nói ra những lời quá phận như vậy mà chịu hậu quả, trách không được Tình Không tuyệt vọng với Lôi Ân, mỗi một câu hắn, mỗi một cái ánh mắt đều giống như dao, cắt lòng của cô, máu chảy đầm đìa một mảnh!
Lôi Ân một đôi quyền nắm chặt, có một khắc như vậy, hắn sẽ tiến lên đánh Hàn Húc, nhưng hắn liều mạng khắc chế chính mình.
Hắn đã quyết định sẽ buông tay Mộ Tình Không, đây là hứa hẹn của hắn với Sơ Tình.
Tình Không phát sốt liên tục, Định Na đã hai ngày một đêm không ngủ quá, người khác trực thì khiến cô không yên tâm, Hàn Húc cũng không yên tâm, nhưng Sơ Tình nơi đó cũng cần Hàn Húc.
Anh không biết đã cho cô dùng bao nhiêu thuốc, nhìn gương mặt kia từ trắng chuyển dần thành hồng, lại biến thành màu tím, cuối cùng lại biến thành tái nhợt.
Sinh mệnh đứa trẻ này thật ương ngạnh, Hàn Húc chuẩn tính có lẽ nó cũng đã được một tháng, muốn bảo trụ cả mẹ lẫn con liền trực tiếp cho Tình Không dùng thuốc. Hiện tại mục đích chính yếu là bảo vệ sinh mạng của Tình Không
Cốc Vân cùng Tả Sâm đều đến thăm Sơ Tình, khi biết được là Tình Không cho máu Sơ Tình, trong mắt Tả Sâm hiện lên một tia kinh ngạc.
“Nghĩa phụ, chờ Sơ Tình tỉnh lại, chúng ta liền cử hành hôn lễ!”
Khi Lôi Ân nói với Tả Sâm quyết định này, ông có chút đăm chiêu gật đầu, một bên, Cốc Vân đã ghé vào Sơ Tình bên người, nói, “Nghe được không? Sơ Tình, điện hạ nói muốn cử hành hôn lễ, nhanh chút tỉnh lại đi, Vân di muốn nhìn con xuất giá, làm cô dâu xinh đẹp nhất!”
********
Sơ Tình cùng Tình Không đồng thời đều hôn mê, tỉnh lại trước tiên cũng là Tình Không, trong thân thể kia có lực lượng chống đỡ cô, Hàn Húc cho uống thuốc rất nhiều, hạ sốt, bổ huyết, giữ thai, tác dụng phụ rất lớn, cô cũng không biết chính mình chảy bao nhiêu máu, chính là trong bụng còn đang có một sinh bệnh.
Trong bóng đêm, cô trợn tròn mắt, nương theo ánh trăng nhìn về phía ngoài cửa sổ, bàn tay mang theo độ ấm quen thuộc đột nhiên vuốt ve mặt của cô, Tình Không không nói lời nào, hắn cũng không nói.
“Sơ Tình tỉnh……” Lôi Ân đột nhiên từ phía sau ôm lấy Tình Không, ôm gắt gao, làm cho Tình Không nghĩ lầm hắn giống như đang sợ hãi mất đi cô.
Nhưng cô biết hắn sẽ không làm vậy!
Trong lòng cũng đã ngổn ngang tình cảm, Sơ Tình tỉnh, sứ mệnh của cũng hoàn thành!
“Tôi đáp ứng cô, chờ cô tỉnh, tôi sẽ để cô rời đi!” Lôi Ân hôn bả vai của cô, sau đó bám vào bên tai cô nói, “Cho nên, Mộ Tình Không, tôi sẽ đem cô trả lại cho Hắc Ngân Thánh!”
Móng tay Tình Không kháp lên da thịt của hắn, cô đau, cô cũng muốn làm cho hắn đau.
Lôi Ân hôn đã muốn chuyển hướng về phía cổ của cô, ngón tay niết cằm của cô thật mạnh hôn lên môi, đáy mắt hắn đầy dục vọng. Tình Không lại quen thuộc, cô đã như vậy, hắn còn muốn như thế nào.
Tình Không nhắm mắt lại, tùy ý hắn hôn ở cô gắn bó gian lưu luyến, khiên ra một cây ngân tuyến, ở tay hắn sờ hướng của cô bụng khi, cô đột nhiên giống điện giật giống nhau đẩy hắn ra, nhưng là trên người cô không có khí lực, chung quy không có đẩy ra hắn.
“Lôi Ân, nếu tôi nói cho em, tôi yêu em, em còn có muốn tôi đem em trả lại cho Hắc Ngân Thánh không?” Tình Không đột nhiên mở to mắt, dùng lượng thần kỳ con ngươi nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trương trong bóng đêm mị hoặc lòng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...