Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

……..

Bởi vì mấy ngày này chẳng ăn gì, những gì Sơ Tình nôn ra chỉ toàn là nước, Tình Không lo lắng đỡ lấy cô gái, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Sơ Tình, cô làm sao vậy?”

Bỗng dưng, trong lòng cô hiện lên một suy nghĩ, Tình Không không dám bỏ qua bất cứ biểu lộ nào trên mặt Sơ Tình. Sơ Tình phản ứng như vậy, rõ ràng chính là……

“Không sao, Tình Không, cô đỡ tôi trở về được không? Đứng lâu, có chút choáng váng!” Sơ Tình suy nhược, thân thể gần như trong suốt dưới ánh sáng mặt trời, ngay cả sắc hồng trên môi cũng không có, Tình Không vội vàng giúp đỡ cô trở về, cũng quên mất Lôi Ân đã từng ra lệnh cấm cô không được đến chỗ biệt thự đó nữa.

“Hàn Húc đâu?” Tình Không đỡ cô trở về xong, Sơ Tình nhược nhược cười, “Anh ta và King đến công ty rồi, tôi không sao, nằm một lúc sẽ khỏe!”

“Vẫn nên kêu anh ta đến kiểm tra một chút đi.” Tình Không mở miệng, cũng muốn hỏi điều nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn kiềm chế không nói ra.

Chỉ chốc lát, Cốc Vân lên đây, nhìn đến Tình Không, không nặng không nhẹ nói,“Mộ Tình Không, nếu tôi hiện tại có đánh gãy hai chân của cô, đó cũng là do cô tự tìm đến!”

“Bà….lão thái bà này….!” Tình Không vừa muốn lên tiếng đáp trả, Sơ Tình kéo sống áo Cốc Vân, nhỏ giọng nói,“Vân di, là con bảo Tình Không đưa về đây…!”

Tình Không đem mấy lời tức giận kia nuốt lại, sau đó cẩn thận dặn,“Sơ Tình, chị nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, tôi phải đi đây!”

Cốc Vân hung hăng trừng mắt nhìn xéo cô một cái, nếu không phải Lôi Ân cảnh cáo bà, nàng nhất định không bỏ qua cho cô!


“Những lời tôi nói lúc nãy, đều là thiệt tình!” Sơ Tình nhìn bóng lưng Tình Không rời đi, thành tâm nói.

Tình Không gật gật đầu,“Tôi biết!”

Tâm trí Tình Không không yên trở về phòng mình, cả đầu nghĩ đều là Sơ Tình, chị ấy lại mang thai sao?

Lôi Ân không biết đã làm gì với Sơ Tình khiến chị ta nàng miễn cưỡng nói với cô những lời này. Cô nhìn ra, Sơ Tình không vui. Thực sự không vui vẻ!

Chị ấy không vui, Tình Không cũng sẽ không vui được!

Lôi Ân trở về, người hầu đã đem bữa tối đưa vào trong phòng Sơ Tình, hắn theo thường lệ ăn cơm cùng cô. Sơ Tình miễn cưỡng ăn hai miếng, vừa thấy đến món đầy mỡ gì đó là lại buồn nôn.

Nhìn cô gái che miệng chạy vào nhà vệ sinh, Lôi Ân lo lắng đi theo đi vào, lấy tay vỗ vỗ của lưng cô,“Làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi?”

Mấy ngày này, khẩu vị của cô rất khó chịu, nhưng do hắn ép buộc nên cô miễn cưỡng ăn, chờ lúc hắn không để ý, là cô lại chạy vào toilet nôn hết ra.

Sơ Tình hai mắt nước mắt lưng tròng, trên người một chút hơi sức cũng không có, Lôi Ân để cô nôn hết rồi bế đi ra ngoài.

“Anh đi gọi Hàn Húc đến xem!”

“Không cần, em không sao, chỉ là không muốn ăn thôi!” Sơ Tình kéo hắn lại thủ, sau đó thiếp thượng mặt mình giáp, Lôi Ân vuốt ve trên mặt hắn tinh tế da thịt, trong mắt một mảnh đau lòng.

“Sơ Tình, em làm sao vậy?”

Lòng bàn tay hắn ướt đẫm một mảng, Sơ Tình mạnh mẽ ôm chặt lấy lưng hắn, sau đó thấp khóc nói, “King, có phải em sẽ chết? Như vậy, có phải anh chỉ yêu một người là em không?”

“Không được nói bậy!” Lôi Ân đưa tay chặn cánh môi anh đào của cô lại, lạnh lùng quát lớn những lời bậy bạ của cô.

“Ở trong lòng anh, em vĩnh viễn là người quan trọng nhất!” Hắn hôn lên trán cô, cứ như vậy ôm cô, chờ cô ngủ rồi, hắn nhìn gương mặt xanh xao lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nam.

Rõ ràng là gương mặt giống nhau, nhưng tình tình thì hoàn toàn khác, làm cho hắn đều không bỏ ai xuống được!


……

Tình Không ban đêm tỉnh lại, mở to mắt nhìn trần nhà, vốn không hề buồn ngủ.

Cô mặc quần áo đứng dậy, sau đó đứng ở ban công bên ngoài, gió thổi nhẹ, mùa thu đom đóm chỉ có mấy con, Tình Không đưa tay, muốn bắt lấy, đột nhiên nhìn dưới lầu có một bóng đen, bên chân hắn còn có vô sô tàn thuốc lá, Tình Không sờ sờ lên khúc áo trên ngực, một khắc kia cô xúc động muốn khóc.

Hắn là vì Sơ Tình mà giữ cô lại bên người, mà Sơ Tình vì hắn nên miễn cưỡng chấp nhận cô.

Tình Không phát hiện, bản thân mình giống như kẻ thứ 3 chen vào giữa bọn họ, người kia là chị gái song sinh của cô, cô làm sao có thể cướp đi hạnh phúc của chị mình được?

Lôi Ân tựa hồ như cảm nhận được điều gì đó, trong nháy mắt, hắn ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn lại, nguyên bản di động tới một chút đột nhiên không thấy, Tình Không lập tức túm quần áo ngồi xỗm phía dưới ban công, trong lòng phập phùng.

Hắn ….chẳng lẽ phát hiện ra mình rồi?

Lôi Ân cố gắng khắc chế suy nghĩ muốn chạy tới chỗ cô, hắn hung hăng hút điếu thuốc, sau đó ném tàn thuốc xuống, đưa chân dịu đi tàn lửa còn lại, rồi một mình cất bước rời đi.

Ngày hôm sau, Lôi Ân lệnh choTra Lý tìm hai đầu bếp Trung Quốc ở Rô ma, muốn đổi thực đơn của Sơ Tình sang thành món Trung, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, Tả Sâm được biết tin nên đến thăm cô gái, nhìn sắc mặt xanh xao tiều tụy, Tả Sâm đau lòng vô cùng.

“Người sắp trở thành cô dâu sao có thể tiều tụy như thế này được? Sơ Tình, có muốn đến chỗ cha nuôi vài ngày hay không, nơi đó sẽ là nhà ngoại của con!” Tả Sâm nói chuyện giống như cha với con, làm cho Sơ Tình cảm động,“Cha nuôi, người thấy con không phải đang rất tốt hay sao? Con không có bệnh, cũng không muốn rời khỏi Lôi Ân!”

Chỗ nào có Lôi Ân, đối với cô mà nói, đó mới là nhà!

“Nha đầu ngốc, còn không mau sớm khỏe lại, sinh cho ta một cháu trai mập mạp đáng yêu!” Ông vỗ vỗ tay cô, sau đó lại phân phó Cốc Vân chăm sóc Tình Không, sau đó mới yên tâm rời đi.


Lôi Ân tiễn ông về, Tả Sâm nhìn hắn bất mãn nói, “Sơ Tình …đây là tâm bệnh, con cảm thấy nên chữa cho nó thế nào?”

Lôi Ân trầm mặc không nói, Tả Sâm lại tiếp tục nói, “Cứ tiến hành hôn lễ trước đi, nếu con không thể quyết thì để ta quyết thay con!”

Ông gõ vai hắn, dùng mệnh lệnh nói chuyện.

“Cha nuôi, con biết mình phải làm gì, người về trước đi!” Lôi Ân mặt không chút thay đổi tiến lên hai bước, giúp Tả Sâm mở cửa xe, nhìn cha nuôi ngồi vào trong xe, mới tự hỏi bản thân những điều ông vừa nói.

Nếu cưới Sơ Tình có thể khiến cô vui vẻ trở lại, tại sao hắn lại không làm?

Sơ Tình đứng ở ban công nhìn Tả Sâm rời đi, Lôi Ân đứng trầm lặng tại chỗ, tự hỏi hồi lâu mới chậm rãi quay người lại.

Cô xoay người nhìn thấy Cốc Vân bưng khay đến, thức ăn còn không vào miệng huống chi…, ngửi mùi vị kia, Sơ Tình nhịn không được che miệng, chạy vào toilet lý nôn khan.

“Vân di, con không muốn ăn, không muốn ăn, dì đừng ép con.. ……” Lúc Cốc Vân đi vào, nhìn đến Sơ Tình vẻ mặt khó chịu khụy chân xuống, tất cả những gì hôm nay mới ăn được vào đều bị ói ra, nhìn gương mặt nhỏ nhắn khổ sở, ngay cả nước mắt cũng đã rơi.

“Sơ Tình, triệu chứng này của con, …..có phải …có hay không đã..?” Cốc Vân trong lòng vui lên, nghĩ đến một chuyện, thần thái cả người bắt đầu hưng phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui