Dư Vũ Lam ngồi đợi anh trong bếp cho đến khuya , vì đói quá nên cô đã tự ý ăn trước , nhưng cô vẫn phải chờ Đường Lãnh Phong về để dọn dẹp . Cô ngồi chờ mãi cho đến khi ngủ lúc nào không hay. Gần 12 giờ , bên ngoài có tiếng mở cửa nhưng Dư Vũ Lam vẫn say ngủ . Tiếng bước chân thật chậm rãi , từ từ tiến vào phòng ăn . Bóng dáng cao lớn thoáng chốc đã bước đến chỗ của Dư Vũ Lam , ánh mắt sắc bén lướt nhìn cô , bàn tay to khỏe đập mạnh xuống bàn. *Rầm...... Dư Vũ Lam giật nảy mình khiến cô bật người ra phía sau , ngã xuống sàn .
"Á..." - Đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông đang đứng kế bên , chính anh đã khiến cô té nhào như thế , làm cho cô trở thành một màn nháo kịch cho anh xem . Cô lồm cồm bò dậy , tức giận nói "Anh làm cái trò gì vậy hả ?"
Đường Lãnh Phong nhàn nhạt liếc cô một cái rồi ngồi xuống , khuôn mặt không chút biểu tình , lạnh giọng cất tiếng "Ai cho phép cô ăn trước ?"
"Tôi không ăn trước không lẽ phải chờ đến tận bây giờ ? Tôi rất đói !" - Dư Vũ Lam bất mãn trả lời . Anh có bị điên không , bắt cô phải nhịn đói , lỡ như chờ anh về , anh lại không cho cô ăn , lúc đó cô phải ôm bụng đói đi ngủ sao ???
"Đó là việc của cô , cô xem lời nói của tôi là gì ?"
"Được rồi , vậy coi như tôi chưa ăn . Tôi sẽ ngồi ăn chung với anh." -Cô bặm môi thương lượng , cô tự hỏi có khi nào anh ăn cơm một mình thấy buồn nên mới ra lệnh cho cô chờ anh ?? Chắc không phải đâu...hừm...
"Đi hâm nóng lại." - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt nói , anh ngả người về sau , dựa vào chiếc ghế gỗ , hai tay khoanh lại , dáng vẻ vô cùng ngạo nghễ. Dư Vũ Lam nghe vậy cũng làm theo , vừa hâm đồ ăn vừa tủm tỉm cười , vậy là cô đoán đúng , haha...
Một lát sau , thức ăn được dọn lên bàn , cô xới cơm cho anh , xếp đũa ngay ngắn rồi kéo ghế ngồi bên cạnh .
"Tôi có nói là sẽ cho cô ăn ?" - Chính là lúc cô định đưa đũa gắp thức ăn thì anh cất tiếng , cô rút đũa lại , ngây người nhìn. Đường Lãnh Phong chẳng thèm nhìn cô , thong thả bỏ miếng thịt vào miệng mà nhai . Một lần nữa bị chọc tức , cô đứng dậy nghiến răng nói "Vậy anh muốn tôi phải làm sao ?"
"Ngồi yên đó !"
"Hả ?"
Anh không thèm trả lời , chậm rãi dùng bữa tối . Còn cô thì muốn phát điên lên , cô xin thề , sau này tốt nhất là đừng bao giờ nghĩ anh tử tế hay đáng thương này nọ vì tất cả đều là do cô tự ảo tưởng mà thôi.
Dưới ánh đèn pha lê lòe loét kì ảo , trong phòng ăn Đường Lãnh Phong đang nhàn nhã ăn cơm , còn Dư Vũ Lam thì...đang rất tức giận . Anh là tên khốn khiếp , rõ ràng cô nấu rất ngon , vậy mà anh cứ chê này chê nọ rồi bắt cô nấu lại. Đây là lần thứ ba cô nấu lại nồi canh cho anh . Một ít phút sau , cô múc một chén canh nóng hổi đặt trước mặt cho anh "Xong rồi."
"Cá quá chín , tôi không thích ăn , mau nấu lại." - Đường Lãnh Phong quăng đĩa cá chiên cho cô , lười biếng cầm đũa gắp món khác bỏ vào chén. Dư Vũ Lam cầm lấy đĩa cá quay đi , cô thật rất muốn ném vào đầu anh đĩa cá này . Quá chín !? Vừa nãy thì nói quá cứng , lúc thì quá mặn !? Anh quả thực là đồ khốn khiếp và khó hầu hạ . Dư Vũ Lam vừa lầm bầm vừa làm cá , cô thầm mong nếu có thể cô đã bỏ nguyên hũ ớt bbột cực cay vào đây , cho anh biết thế nào là lễ độ . Làm sạch cá xong , cô đem lên chảo bắt đầu chiên , vì dầu quá nóng nên khi bỏ cá vào , dầu đã văng trúng tay cô . Dư Vũ Lam nhíu mày , tay hơi run , nhưng vì vẫn chưa thả hết con cá vào chảo nên cô đành phải cố chịu đựng . Đến khi đã bỏ vào cô vội xxối nước vào tay , Dư Vũ Lam cắn chặt môi dưới , đau quá....!! Giữ tay trong nước một lúc cô mới tắt nước , bàn tay cô đỏ ửng lên , vô cùng rát.
"Nếu để khét thì cô phải làm lại." - Tiếng nói Đường Lãnh Phong vang lên bên ngoài , cô vội quay sang , trời ạ , con cá của cô khét mất rồi ??? Dư Vũ Lam hậm hực mở tủ lạnh lấy con khác nhưng cá để trong tủ đã hết. Cô bước ra ngoài , quệt mồm ai oán "Hết cá rồi."
"Vậy đi mua đi." - Đường Lãnh Phong cất tiếng , đặt đôi đũa xuống , anh rút tiền đưa cho cô sau đó không thèm để ý đến thái độ của cô mà bước ra sảnh.
"Bây giờ đã gần 1gìơ sáng , tôi phải mua cá ở đâu chứ ?"
"Nếu không mua được thì ra khu rừng sau biệt thự mà câu."
"Anh....Đường Lãnh Phong , anh đừng có mà quá đáng." - Dư Vũ Lam tức giận hét lên , cô như sắp bốc hỏa . Câu cá ? Cô làm gì biết câu ?
Anh bước đến quầy rượu , rót một ly rượu vang đỏ , anh lắc nhẹ rồi bước đến chỗ cô , cặp đồng tử đen láy u ám đến mức nguy hiểm nhìn chằm chằm cô . Đưa tay nâng cằm cô lên , thanh âm lạnh lẽo mà trầm thấp vang lên "Cô là người hầu của tôi . Tên của tôi tùy tiện cho cô gọi sao ? Dư Vũ Lam , có vẻ như...cô vẫn chưa rút ra được bài học gì từ chuyện lúc chiều ?"Bàn tay to lớn có chút thô ráp rời khỏi cằm cô , đặt lên vai phải . Dư Vũ Lam chưa kịp trả lời thì bàn tay anh đã bóp mạnh vai cô . Cơn đau từ vai phải lại nhói lên , cô cắn môi dưới không cho tiếng kêu phát ra dù rất đau , khuôn mặt nhỏ bé thoáng chốc trắng bệch . "Dư Vũ Lam , cô....là kẻ điếc không sợ súng sao ?" Vừa nói ly rượu vang đỏ từ từ đổ xuống vai cô , bả vai đã thấm máu nay lại thêm rượu càng tăng thêm đau đớn cho cô . Đường Lãnh Phong cười nhạt , càng siết chặt vai cô hơn , rít lên từng tiếng ghê rợ "Ngu ngốc , hừ....tốt nhất là cô nên mua được cá tươi về đây và chế biến thành năm món nếu không...tôi sẽ biến cô thành món thịt năm món ." - Dứt câu , anh hất Dư Vũ Lam ra , cô loạng choạng , cố gắng đứng vững . Nhìn bóng lưng anh rời đi , cô khụy xuống , ôm lấy bả vai đang vô cùng nhức nhối . Dư Vũ Lam thở dốc , nước mắt từ từ rơi , cô đau đến phát khóc , anh thật tàn nhẫn.
"Đừng nghĩ là cô có thể chạy trốn." - Tiếng của anh vang vọng trên tầng một , sau đó lại trở về trạng thái tĩnh lặng. Cô lau nước mắt đứng lên , máu lại từ vai tuôn ra , cố nhấc cánh tay lên , Dư Vũ Lam khổ sở đi vào toilet trong nhà bếp , cô phải băng lại vết thương. Hít một hơi thật mạnh , cô tự nhủ không được tỏ ra yếu đuối , dù đau đến đau cũng phải gắng gượng. Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên một câu :
Đường Lãnh Phong là kẻ không có tâm....
--- ----
Dư Vũ Lam cầm đèn pin rọi xung quanh , những cơn gió đêm thổi mạnh khiến cho cô run nhẹ , cố gắng chen qua tán lá cây rậm rạp để đến được con suối gần đó. Dưới ánh trăng mờ ảo ,Dư Vũ Lam cực khổ với cánh tay bị thương , cố gắng để tìm ra con suối mà anh nói. Đây là khu rừng phía sau tòa biệt thự xa hoa kia , những tiếng động của màn đêm dù chỉ rung nhẹ cũng khiến cô giật mình.
"Đến rồi......" - Dư Vũ Lam thở dốc , cuối cùng cô đã tìm được con suối đó , dưới ánh trăng , dòng suối trở nên kì ảo , lấp lánh , bàn chân nhỏ bé từ từ bước đến "Phải bắt làm sao đây ?" Không có cần câu , chỉ có một cái xô nhỏ để đó . Cô thở dài , không lẽ phải dùng tay !??
Hít thật mạnh , cô xắn tay áo lên lội xuống suối , vì đã khuya nên dòng nước trở nên rất lạnh cộng thêm cơn gió lạnh lại thổi mạnh , thân hình nhỏ bé bật run nhưng vẫn gắng gượng, cắn mạnh môi dưới cô cố gắng tìm kiếm những con cá chép thật to . Với bàn tay và bả vai đang bị thương việc đó quả thực rất khó đối cô .....
--- ---------
"Oái..."
Lại thêm một lần nữa , Dư Vũ Lam ngã xuống nước , đã hơn một tiếng mà cô chỉ mới bắt được hai con , cô ngã cũng hơn ba lần , toàn thân cô đã ướt hết. Lồm cồm đứng dậy , lại tiếp tục bắt cá , đến lúc này vai cô lại rướm máu .
Cách đó khá xa , một bóng người cao lớn đứng sát cửa sát đất , trong màn đêm tĩnh lặng , cặp mắt sắc bén luôn nhìn chằm chằm về phía khu rừng , mỗi lần thấy Dư Vũ Lam bị té , trên khuôn mặt lãnh khốc chợt xuất hiện một nụ cười mỉa mai . Thanh âm trầm khẽ vang lên “Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu !”
Dư Vũ Lam mệt mỏi ngồi xuống đất , cuối cùng cô cũng đã bắt được đủ năm con cá tươi , cà người cô bây giờ lạnh buốt , ngay cả hơi thở cũng sắp biến thành khói trắng hiện rõ trong không trung. Cô ngồi co ró bên bờ suối , cô sắp lạnh chết rồi , cả đôi môi đã tái nhợt cộng thêm vết thương ở vai càng tăng thêm sự mệt mỏi cho cô . Bây giờ cả người cô không còn tí sức , Dư Vũ Lam loạng choạng đứng dậy , cố gắng xách xô cá lên , rảo bước đi theo lối mòn của khu rừng để có thể đi ra ngoài , sương đêm đã buông xuống trải dài quanh khu rừng , cảm gíanh lẽo đến thấu xương , trong tâm dư Vũ lam chợt cảm thấy sợ…?? Đôi mắt to tròn khẽ híp lại , cố tìm được đường ra , chắc không phải là cô bị lạc rồi đấy chứ ?
“Á…”* Phịch…” – Dư Vũ lam bất chợt ngã nhào xuống đất , cô vấp phải khúc gỗ , cả xô cá bị đổ , cô cực khổ bò dậy , đưa tay nhặt những con cá lên nhưng vừa đứng dậy lại khụy xuống….
Chân cô bị trặc rồi…!
“Không phải chứ ? Ngay cả ông trời cũng muốn trêu chọc tôi sao ?” – Cô hét lên , thậ xui xẻo mà , ngay cả ông trời cũng muốn hành hạ cô nữa sao ?? Dư Vũ Lam ngồi nép mình bên góc cây , cả người cô đầy thương tích . Bất chợt , từng giọt nước lạnh lẽo từ trên cao rơi xuống , bao phủ thân hình cô ! Mưa ?? Dư Vũ Lam bất lực ngồi co ro bên góc cây , quả thật là ông trời đã theo phe Đường Lãnh Phong , luôn bắt nạt và hành hạ cô . Cô cúi đầu , gục mặt xuống đầu gối… Đau… Chân , tay cô đều rất đau… “Hic….” – Hai dòng nước nóng chợt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ bé , cô òa khóc , dù rằng cô không cho phép bản thân mình yếu đuối , dù thế nào cũng không được khóc , không được gục ngã , vậy mà tại sao cô không thể được . Bao nhiêu tủi hờn , tức giận cô đều tỏa ra hết , òa khóc thật lớn.
Bỗng , những tiếng xào xạc phát ra thật lớn , cùng với tiếng mưa , xé tan không khí màn đêm tĩnh mịch . Một giọng nói trầm âm phát ra “Cô thật vô dụng !”
Dư Vũ Lam ngẩng đầu nhìn anh , cô lười biếng trả lời . Chỉ quay mặt đi chỗ khác , đủ rồi , cô mệt rồi...không muốn cự với anh nữa .
"Cầm lấy !" - Anh đưa cho cô cây dù đang cầm trên tay , cô khó hiểu , giương đôi mắt nhìn anh , bàn tay trắng bệch , khẽ run lên vì lạnh cầm lấy cây dù màu trắng . Đường Lãnh Phong cúi người nâng cô lên.
"Anh...anh làm gì vậy ?" - Dư Vũ Lam giật mình vội nói , anh mặc kệ cô đang cố gắng đẩy anh ra , dùng sức kéo cô lên , anh lạnh giọng nói cất tiếng "Ngồi yên."
Chỉ một câu nói của anh , Dư Vũ Lam bất chợt im lặng để mặc cho anh cõng cô trên lưng. Tiếng mưa rơi rì rào , cùng cơn gió lạnh thổi mạnh khiến cho khu rừng giống như đang di chuyển .
"Tại sao anh đột nhiên tốt như vậy ?" - Dư Vũ Lam ngồi sau lưng anh , nhướn người lên hỏi.
"Nếu không cõng cô về , ngày mai tôi phải tốn sức phái người đi tìm." - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt cất tiếng , vẫn bước đều trên lối mòn của khu rừng.
Dư Vũ Lam cảm thấy lạnh càng siết chặt cổ anh hơn, trong vô thức cô chợt thiếp đi , gục đầu trên vai anh . Đường Lãnh Phong bước từng bước rời xa khu rừng phía sau tòa biệt thự , trên khuôn mặt tuấn tú lâu lâu lại hiện lên một nụ cười nhạt.
--- --------
Sáng hôm sau , Dư Vũ Lam mơ màng tỉnh dậy , nhìn chiếc đồng hồ xinh xắn trên bàn đã hơn 6 giờ . Cô giật mình tỉnh dậy. Trễ mất rồi ! Cô vội bước xuống giừơng , nhưng vừa định chạy đi thì chân trái cô liền nhói lên. Phải rồi , chân cô vừa bị trặc. Dư Vũ Lam đứng lên , từ từ di chuyển đến phòng tắm . Nếu không mau thức dậy , Đường Lãnh Phong nhất định sẽ làm khó cô.
Một lúc sau , Dư Vũ Lam bước xuống dưới sảnh , mọi người đế lặng im như thường ngày. Cô cảm thấy những người trong tòa biệt thự đều như bị cắt mất đầu lưỡi không hề mở miệng nói một lời . Lão quản thì lạnh nhạt ít lời. Dù thế nào Dư Vũ Lam cũng biết một điều , mọi người từ cao đến thấp đều rất sợ Đường Lãnh Phong . Dư Vũ Lam đi khập khiễng vào phòng ăn , cô xắn tay áo lên chuẩn bị bữa sáng cho anh.
"Ông chủ đã đến công ty , cô không cần làm bữa sáng."- Quản gia thấy cô liền mở miệng nói. Dư Vũ Lam quay lại nhìn ông. Lại tiếp lời "Không còn việc của cô nữa , cô có thể ăn sáng hoặc làm việc muốn làm."
Dư Vũ Lam gật nhẹ đầu , rồi quay đi. Cô thật không hiểu nổi con người anh , lúc thì lạnh nhạt lúc tàn nhẫn nhưng đôi khi lại dịu dàng. Đường Lãnh Phong quả thật rất khó đoán.
Cũng như mọi ngày , Dư Vũ Lam lại vẽ tranh , cô ngoan ngoãn ở trong phòng . Ngoài việc phục vụ anh ra thì cô chỉ ở yên trong phòng không bước chân ra khỏi phòng. Mưa chợt rơi bên ngoài . Nhìn trời mưa cô lại nhớ tới hôm qua , anh đã cõng cô về nhà. Bờ vai anh rất rộng , Dư Vũ Lam chợt sửng người , tại sao cô lại nhớ tới anh ??? Thật là điên rồi , cô lắc mạnh đầu , cô không muốn nhắc hay nhớ tới Đường Lãnh Phong , một chút cũng không.
"Cô Dư , trưa hôm nay ông chủ có dặn , cô phải chuẩn bị bữa trưa cho ngài ấy. Ông chủ sẽ về ăn cơm." - Tiếng của lão quản gia vang bên ngoài cửa .
"Vâng , tôi biết rồi !" - Dư Vũ Lam trả lời , sau đó hạ bút vẽ xuống , chỉnh trang lại trang phục sau đó bước chậm ra ngoài. Anh về ăn cơm sao ?? Cô cầu mong anh đừng giống hôm qua lại hành hạ cô.
--- ------ ---------
Buổi trưa , sau khi làm bữa trưa xong , Dư Vũ Lam bước ra ngoài , cô muốn đi xung quanh căn nhà này xem thử . Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô bước ra khỏi cánh cửa gỗ to lớn này . Từ khi bị bắt về đây , Dư Vũ Lam lần đầu đi tham quan tòa nhà này. Thảm cỏ xanh mơn mởn trải dài xung quanh tòa nhà , những khóm hoa nhỏ mọc xung quanh , hồ bơi dài cả mấy chục thước , dòng nước trong veo lấp lánh dưới những tia nắng ấm sau cơn mưa . Dư Vũ Lam hít thở không khí trong lành nơi đây , trên môi nở nụ cười nhẹ , cũng đã lâu cô không cười , có lẽ sống trong thế giới này khiến cô phải tự ép buộc bản thân trở nên lãnh cảm...
Chợt , từ phía cổng một chiếc xe BMW mui trần chạy đằng trước , trên xe là Đường Lãnh Phong , anh đang thong thả lái xe vào , khuôn mắt anh tuấn , mái tóc màu nâu bay trong gió , đi theo sau là chiếc xe Porsche cũng là mui trần , người đàn ông ngồi trên xe , một tay gác lên cửa xe , một tay cầm vô lăng lái theo sau xe của Đường Lãnh Phong . Anh đeo chiếc kính râm hàng hiệu mắc tiền , nhìn khá tuấn tú . Cả hai người cùng bước xuống xe . Dư Vũ Lam cúi đầu chào , như những gì quản gia đã căn dặn trong nhà này anh là người làm chủ , mệnh lệnh của anh là trên hết . Phải tuân thủ theo những nội quy của anh .
"Đây là người giúp việc mới của cậu sao ?" - Người đàn ông lạ gỡ mắt kính ra , để lộ cặp mắt màu xanh xinh đẹp , dưới mái tóc màu vàng ánh là đôi lông mày rậm . Cái mũi cao cùng đôi môi mỏng . Anh là con lai !? Nhìn thật đẹp trai. Anh tên là Hoàng Phủ Lâm , bạn thân của Đường Lãnh Phong.
"Phải." - Đường Lãnh Phong trả lời ngắn gọn một câu , sau đó đi thẳng vào nhà , Dư Vũ Lam thấy anh đi vào nhà cũng đi theo chỉ là do chân cô bị thương nên phải đi khập khiễng . Hoàng Phủ Lâm thấy vậy liền cất tiếng "Chân cô bị thương sao ?"
Nghe anh hỏi cô chỉ gật đầu một cái .
"Bị thương mà cô cũng phải làm việc à ?"
Cũng là cái gật đầu thay cho câu trả lời dành cho Hoàng Phủ Lâm . Do không nhận được câu trả lời anh nhíu mày nói "Cô không biết nói ?"
"Cậu sang đây làm gì ?" - Đường Lãnh Phong cất tiếng , Hoàng Phủ Lâm quay sang nhoẻn miệng cười"Biết rồi biết rồi." Sau đó cũng bước vào.
--- ------ ---
Thức ăn từ từ bày trên bàn , Dư Vũ Lam xới cơm cho hai người rồi đứng bên cạnh .
"Lấy chai Wishky đến đây." - Anh cầm đôi đũa , nhàn nhã gắp thức ăn rồi ra lệnh. Cô khập khiễng đi đến quầy rượu .
"Này , cô ấy đang bị thương sao cậu không cho nghỉ !?" - Hoàng Phủ Lâm cất tiếng.
"Không cần !"
"Hừm..." - Anh thở dài , quả thật anh cũng đã quen với tính cách của Đường Lãnh Phong , vì anh là tên máu lạnh từ trong bụng mẹ. Chỉ xem phụ nữ là món đồ chơi , dù biết vậy nhưng vẫn khối phụ nữ như con thiêu thân mà cắm đầu vào yêu anh. Chỉ có điều hình như đối với cô gái kia Đường Lãnh Phong có chút hứng thú.
*Cạch - Dư Vũ Lam đặt chai rượu wishky cùng hai ly uống rượu trên bàn .
"Rót ra." - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt nói. Cô cũng yên lặng mà làm theo lời anh. Cẩn thận rót rượu .
"Cảm ơn !" - Khi nhận được ly rượu từ tay cô , Hoàng Phúc Lâm nở nụ cười thân thiện . Dư Vũ Lam nhìn thấy nụ cười của anh có chút bối rối vội gật đầu rồi lui ra . Cô cúi đầu chào , vốn định đi ra ngoài nhưng lại bị tiếng của Đường Lãnh Phong mà dừng lại.
"Đến đây !"
Dư Vũ Lam giật mình khi nghe hai từ đó , cũng hai từ "Đến đây" mà anh đã cướp đi sự trong sạch của cô. Một đêm nhơ nhuốc như thế đã trở thành ám ảnh cuộc đời Dư Vũ Lam. Cô chầm chậm bước đến , cố gắng để giấu nỗi sợ hãi nhưng vẫn bị ăn nhìn thấu . Đường Lãnh Phong nhếch miệng cười nhạt , giọng nói trầm ấm vang lên "Ngồi xuống ăn."
Dư Vũ Lam vẫn ngây người khó hiểu , đứng im lặng nhìn anh . Hoàng Phủ Lâm vừa ăn vừa nhìn hai người trước mặt.
"Cô không có lỗ tai sao ?" Ánh mắt không liếc nhìn cô một lần , vẫn bình thản ăn cơm , Đường Lãnh Phong cất tiếng.
Cô kéo ghế ra , ngồi xuống , đây là lần đầu tiên cô ngồi kế anh khi ăn cơm ! Dư Vũ Lam bắt đầu gắp thức ăn bỏ vào chén , chậm rãi ăn .
Hoàng Phủ Lâm nhìn chằm chằm Dư Vũ Lam . Từ nãy tới giờ anh chưa nghe được giọng nói của cô . Cô không biết nói chuyện hay sao ? Anh cứ ôm cái thắc mắc ấy cho hết bữa ăn.
Sau bữa ăn, Hoàng Phủ Lâm cùng Đường Lãnh Phong đi vào phòng sách còn cô thì dọn dẹp.
"Cô gái đó bị câm sao !?" - Hoàng Phủ Lâm ngồi xuống ghế sofa đen đối diện với bàn làm việc trong phòng sách của Đường Lãnh Phong.
"Cậu quan tâm đến cô ta sao ?" - Đường Lãnh Phong ngồi đối diện , lạnh lùng trả lời.
"Tôi chỉ tò mò thôi. Mà...cô ta là người mà cậu nói phải không. Dư Vũ Lam ?"
"Phải !"
"Cậu rất có hứng thú với cô ấy."
"Tôi chưa từng có hứng thú với người phụ nữ nào...ngoài Vũ Nhi."
"Trong tên cô ấy cũng có chữ "Vũ" mà . Phải không ?"
"Cô ta làm sao có thể so sánh được với Vũ Nhi ?" - Đường Lãnh Phong nhíu mày . Dư Vũ Lam sao có thể sánh với người con gái anh yêu. Thực nực cười ! "Cô ta đơn giản chỉ là món đồ chơi cho cha cô ta để lại . Hạng con gái chỉ xứng làm kỉ nữ , cậu nghĩ tôi có thể yêu ?"
"Có nói quá không vậy ?" - Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , Đường Lãnh Phong sao có thể hạ thấp và sỉ nhục cô ấy như thế ? Rốt cuộc thì chuyện gì đã khiến cho anh giận như vậy ?
"Đối với tôi cô ta chỉ là món đồ chơi không hơn không kém ." - Anh nhếch miệng cười khinh miệt . Từ đầu đến cuối anh chỉ xem Dư Vũ Lam làm trò tiêu khiển , đến một lúc nào đó khi trò tiêu khiển ấy không còn làm hài lòng anh , tuyệt nhiên , nó sẽ bị vứt đi .....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...