Hơn một năm từ ngày mưa tầm tã đó , ngày mà Dư Vũ Lam bỏ đi khiến tim Đường Lãnh Phong như rạn vỡ cuối cùng cô cũng đã tha thứ cho anh !...Kể từ khi anh bị thương Dư Vũ Lam luôn ở bên cạnh quan tâm và chăm sóc anh nhưng vì mắt cô không nhìn thấy gì nên phải nhờ Tiểu Đào giúp đỡ. Mùa đông cũng sắp đến , vết thương của anh cũng sắp lành , Vương Trấn thường xuyên đến bệnh viện chủ yếu là để gặp Dư Vũ Lam .
"Vết thương anh đã lành rồi. , không cần phải nhờ em chăm sóc nữa." - Đường Lãnh Phong ngồi trên giừơng bên đưa tay vuốt mặt cô . Dư Vũ Lam nghiêng đầu , trên khuôn mặt xinh xắn nở nụ cười nhẹ "Không sao , đợi khi lành hẳn đã."
Nhìn cô ngày nào cũng tất bật chăm sóc cho anh , Đường Lãnh Phong luôn tự trách bản thân , chẳng phải cô cũng cần người chăm sóc , anh khẽ thở dài "Người cần chăm sóc chính là em , anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em nhưng bây giờ thì ngược lại...thực xin lỗi..."
Dư Vũ Lam đưa tay chạm vào bàn tay to lớn đang đặt bên má , đôi mắt lấp lánh trong veo như có nước híp lại "Không sao , đợi khi nào anh khỏe , chăm sóc cho em cũng được. Bây giờ em không còn muốn nghe câu anh xin lỗi nữa."
Nghe cô nói lòng anh như vừa ăn phải mật đường , hạnh phúc vô cùng thì ra cô luôn dịu dàng và đáng yêu như vậy , vậy mà bấy lâu nay anh không nhận ra , thật đáng trách , anh nhướn người hôn lên môi cô , dịu dàng liếm mút , cảm nhận hương thơm ngọt ngào của cô , không chút thô bạo mà cảm thụ.
Cánh cửa màu trắng đóng nhẹ lại , dựa lưng vào cánh cửa , đôi mắt chất chứa vô vàn đau khổ ngước lên , Vương Trấn thở dài , nếu cô có thể vui vẻ không phiền não như trước thì anh...sẽ trả cô lại Đường Lãnh Phong . Dù đã biết trước kết quả nhưng sao tim anh vẫn rất đau... Anh yêu cô , yêu cô đến từng huyết mạch. Yêu cô đến mức tính mạng cũng không màng đến. Nhưng đáp lại tình cảm của anh là gì chứ? Vương Trấn cười khổ hít một hơi thật mạnh anh chậm rãi bước đi.
"Vũ Lam..." - Đường Lãnh Phong đột nhiên gọi cô.
"Vâng !?" - Dư Vũ Lam ngồi trong lòng anh , nghe anh gọi tên liền trả lời.
"Chúng ta về nhà nhé !"
"Nhà !?"
"Phải , hãy về căn hộ của anh ở Paris , đợi khi nào em phẫu thuật chúng ta sẽ về Trung Quốc , có được không ?" - Anh đặt cằm trên vai cô , càng ôm siết lấy thân hình nhỏ bé kia hơn . Dịu dàng nói. Cô hơi bất ngờ , phẫu thuật!?? "Phẫu thuật gì vậy ?"
"Mắt của em ."
"Có thể trị được sao ?"
"Tất nhiên ." - Anh hôn nhẹ lên tóc cô , giọng cô đã đượm buồn nên anh hiểu cô đang lo lắng , ánh mắt nhu tình cưng chiều cất tiếng "Em đừng lo , sẽ thành công mà !"
"Nhưng , đã nhiều lần em đến khám bác sĩ đều nói là do tâm lý bị kích động nên.." - Thoáng có chút buồn bã hiện trên khuôn mặt cô . Phải , Đã rất nhiều lần cô đến bệnh viện để khám nhưng bác sĩ đều nói máu bầm đều tan hết chỉ là do bị kích động về tâm lý nên mắt cô cũng bị ảnh hưởng vài phần . Phải tự mình vượt qua kích động ấy thì đôi mắt cũng sẽ sáng lại.
Đường Lãnh Phong đau lòng ôm lấy cô chặt hơn , cưng chiều nói "Vậy anh sẽ giúp em có những ngày tháng thật vui vẻ. Có được không ? Bác sĩ cũng đã nói , máu bầm
trong não em không phải là nguyên nhân chính mà. Không cần phải lo."
"Vâng !" - Dư Vũ Lam mỉm cười , dựa vào lồng ngực rắn chắc của Đường Lãnh Phong . Chợt nhớ tới một chuyện quan trọng , cô vội lay anh "Lãnh Phong , em muốn gặp Vương Trấn...Em..."
"Anh hiểu mà , chiều anh sẽ đưa em về biệt thự của cậu ắy !"
"Ừm..." - Cô thở dài...cô phải nói làm sao với anh đây !?
--- ------ ----
Chuẩn bị xong mọi thứ , vệ sĩ của Đường Lãnh Phong lái xe đến đứng chờ anh phía dưới bệnh viện. Một vệ sĩ đi vào phòng đỡ anh bước ra , còn Tiểu Đào thì dìu cô.
Chiếc xe sang trọng rời khỏi bệnh viện đi đến căn biệt thự ở đại lộ Montaigne . Dừng trước căn biệt thự màu gỗ nhạt , Dư Vũ Lam chầm chậm bước xuống xe.
"Để anh đưa em vào." - Đường Lãnh Phong níu tay cô , âm thanh trầm thấp khẽ vang lên.
"Không sao , Tiểu Đào đưa em vào là được rồi !"
Nhìn bóng lưng cô , anh biết cô đang rất khó xử dù sao cô cũng đã ở bên Vương Trấn hơn một năm , cậu còn chăm sóc cô rất chu đáo thì cô...làm sao có thể khiến Vương Trấn tổn thương ???
Cánh cửa hình chữ nhật mở ra , Vương Trấn đang đọc báo thấy có người bước vào nên ngước mắt nhìn , thoáng có chút ngạc nhiên anh đứng dậy , vẫn dịu dàng chào đón cô "Tiểu Lam , có chuyện gì sao ?"
Cô trầm mặc một hồi , điềm đạm cất tiếng "Vương Trấn , em đến để nói với anh , em.. "
"Em sẽ sống cùng Đường Lãnh Phong ?" - Cắt ngang lời cô , Vương Trấn vẫn giữ bình tĩnh mà nói khiến cho cô sững người , chỉ gật nhẹ đầu. "Em xin lỗi Vương Trấn và em...cũng cảm ơn anh thời gian qua đã bên cạnh chăm sóc em. Vương Trấn...thực sự xin lỗi anh !"
Vương Trấn nhìn cô , trong tim...một cơn đau nhói chợt phát ra , khiến anh mở lại cũng rất khó , chỉ sợ sẽ để cô phát hiện ra anh đang đau khổ đến phát run.... Dư Vũ Lam thấy anh im lặng đưa tay ra chạm vào người anh "Vương Trấn....anh...hãy tìm người thích hợp với anh....em xin lỗi..."
"Tiểu Lam...."
"Vâng !?"
"Món quà em tặng anh để đáp lại tình cảm đó chỉ là hai chữ "xin lỗi" ?" - Câu nói của Vương Trấn như một mũi dao đâm thẳng vào tim cô , Dư Vũ Lam lặng người , cô không biết phải trả lời anh như thế nào . "Đường Lãnh Phong tốt hơn anh sao, ở điểm nào chứ, xin em một lần nói cho anh biết "tại sao". Anh sẽ thay đổi, nguyện một lòng vạn nhất thay đổi vì em." - Vương Trấn nắm nhẹ hai bả vai cô , đặt ra câu hỏi mà cô không tài nào trả lời được . Chỉ thấy khóe mắt cô đỏ ngầu , vài giọt thủy tinh lấp lánh rơi xuống hai bên gò má trắng nộn . Anh đưa tay lau đi , vẫn là cử chỉ hết mực dịu dàng "Đừng khóc...có lẽ....chính anh cũng biết câu trả lời của em ! Em yêu hắn sâu đậm như vậy thì một người ngoài như anh sao có thể thay thế chỗ hắn !"
"Vương Trấn em...hic..." - Dư Vũ Lam muốn mở miệng nói nhưng lại không biết nói gì , mặc cho những giọt nước lạnh lẽo thấm vị mặn đau nhói chảy dài trên má .
"Anh sẽ trả em lại cho cậu ta nhưng nếu cậu ta khiến em đau khổ , làm em tổn thương , thì anh nhất định sẽ cướp em lại !"
Anh không trách cô , không một lời oán hận , ngược lại còn dịu dàng với cô cũng chính những điều đó khiến cô càng thêm đau nhói , cô không phải muốn anh đau mà vì cô thật sự không thể yêu anh....ngoài việc xin lỗi ra Dư Vũ Lam không còn biết phải làm gì . Cô cảm thấy bản thân mình thật tàn nhẫn với anh....
Vương Trấn đứng trước cửa nhìn theo bóng lưng cô , chợt một dòng nước chảy dài trên khuôn mặt anh tuấn , anh lặng người đứng nhìn , như một kẻ mất hồn , thì ra....ngay từ đầu anh đã là kẻ thua cuộc...Tim anh lúc này như vỡ vụn từng mảnh , anh chưa từng khóc vì ai , nhưng cô là người phụ nữ đầu tiên Vương Trấn này yêu sâu đậm , là người phụ nữ đầu tiên mà anh đồng ý bỏ tất cả để theo đuổi...vậy mà....những nổ lực ấy chỉ được đền đáp bằng một câu xin lỗi...anh rất muốn nói với cô rằng "Nơi cuối con đường , vẫn có một bóng người đứng chờ em...tình yêu trong tim vạn nhất không thay đổi ! Chỉ cần em thấy mệt thì hãy quay đầu lại....anh vẫn đang đứng đây chờ đợi !." - nhưng chỉ sợ càng khiến cô đau lòng và khó xử, anh thở dài quay vào ngồi nhà trống vắng đầy hiu quạnh....
Đôi chân nhỏ bé từ từ rời khỏi cửa biệt thự , cố gắng thế nào cũng không ngăn được dòng nước mắt , Tiểu Đào kéo vali đi bên cạnh cô cũng cảm thấy Vương Trấn rất đáng thương.
"Có phải anh ấy rất đau ?"- Dư Vũ Lam chợt hỏi Tiểu Đào , cô ngẫm nghĩ rồi mới cất tiếng "Vâng ! Đôi mắt ngài ấy cũng đã dần hóa đỏ..."
"Vũ Lam..."- Tiếng gọi của Đường Lãnh Phong vang lên , anh đứng dựa vào xe chờ cô đã rất lâu , khi thấy cô bước ra , nhưng lại cúi mặt mà đi , anh tự hiểu cô đang khóc...Dư Vũ Lam dừng lại , dù phía trước là bóng tối , cô cũng có thể cảm nhận được anh đang đứng trước mặt cô
Rất gần....
Rất gần...
"Lãnh Phong....." - Dư Vũ Lam òa khóc chạy đến ồm chầm lấy anh , Đường Lãnh Phong để mặc cho cô khóc vì anh biết cô đang rất khó xử và đau lòng , không sao....chỉ một lần này thôi....anh đồng ý để cô khóc vì người đàn ông khác...
Dư Vũ Lam siết chặt lấy anh , lần đầu tiên cô khiến Vương Trấn khóc , anh luôn tốt với cô vậy mà cô lại làm tổn thương anh , trả ơn anh bằng cách này sao !??? Tim Dư Vũ Lam thực rất đau nhói....
Dư Vũ Lam dựa đầu vào vai Đường Lãnh Phong , cô vừa mới thiếp đi. Chiếc xe chạy dọc đại lộ Montaigne , rời khỏi khu đường tấp nập rất nhanh , dừng trước tòa biệt thự thự màu trắng , Đường Lãnh Phong mở cửa xe , ôm cô vào lòng , chậm rãi bước vào nhà. Hoàng Phủ Lâm đứng chờ ở cửa mắt thấy anh bế cô định sẽ hỏi , nhưng Đường Lãnh Phong liền cất tiếng "Cô ấy đang ngủ !" Nói xong anh lướt qua người Hoàng Phủ Lâm đi vào nhà , anh mở to mắt khó hiểu lại có chuyện gì sao ?
Đặt cô nằm xuống , anh đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt còn vương vài giọt nước mắt , giọng anh chùn xuống , nói thật khẽ "Dù có là ích kỷ cũng được , anh muốn trong tim em mãi mãi chỉ có anh , không được khóc vì người khác !" - Rồi cúi người hôn thực sâu lên đôi môi đỏ mọng , như đánh giấu chủ quyền chỉ thuộc riêng anh....
--- ------ ---
Dư Vũ Lam ngủ một lúc lâu mới tỉnh dậy , đưa tay dịu dịu đôi mắt ướt nhẹp , cô ngồi dậy cẩn thận bước xuống giừơng , nơi đây có mùi hương thật là quen thuộc...là trầm luân kết hợp với hương lavender . Hương thơm này khiến cô nhớ lại căn phòng trước kia , cô chợt mỉm cười , bước chậm rãi Dư Vũ Lam đưa tay tìm kiếm cánh cửa.
Theo hương thơm phát ra cô đi đến nơi phát ra hương thơm ấy , không biết là ai đang nấu ăn , có thể là rất ngon , tiếng chuông leng keng phát ra từ cây gậy trên tay Dư Vũ Lam , Đường Lãnh Phong đang xào nấu thứ gì đó liền quay lại , mắt thấy cô đang đi vào , đưa tay tắt bếp rồi bước đến ôm lấy thân hình bé nhỏ trước mặt "Em dậy rồi sao ?"
"Vâng ! Anh đang nấu cơm sao ?"
"Phải !" - Anh mỉm cười dìu cô đến cái ghế ở bàn ăn dịu dàng lên tiếng "Nào , ngồi xuống đây , đợi anh nấu xong sẽ cho em ăn thử !"
"Ừm." - Dư Vũ Lam gật đầu híp mắt cười. Cứ thế cô ngồi trong bếp chờ anh. "Thực rất muốn nhìn dáng vẻ đứng bếp của anh !" Câu nói khiến cho anh khựng lại một chút , cả cô cũng sững người, cô vốn chỉ suy nghĩ thôi , không ngờ lại nói ra .
"Sẽ nhanh thôi , em sẽ thấy dáng vẻ phong độ của anh !" - Đường Lãnh Phong nói đùa.
"Anh đứng bếp thì có gì phong độ ? Bất quá chỉ giống một ông chồng đảm đang thôi." - Dư Vũ Lam quệt mồm nói , không ngờ anh lại cao ngạo và tự kỷ như thế . Anh nhíu mày "Người đàn ông của em dù chỉ đứng im cũng rất phong độ rồi , huống chi là việc nấu nướng cỏn con này !"
Cô bật cười , ai....anh sao có thể tự cao quá mức như thế ? "Haha...anh đang tự kỷ sao ? Hahah...." Nhìn cô cười vui vẻ như vậy anh rất hài lòng , khóe miệng giương lên"Đợi lát nữa em sẽ biết được tài nghệ của anh thôi !"
"Lãnh Phong , Phủ Lâm và Tiểu Đào không có ở nhà sao ?"
"Tiểu Đào đi mua ít đồ , còn Phủ Lâm đang giải quyết một số việc !"
"Ừm !"
--- ---------
Một lát sau , đồ ăn được bày ra bàn Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào cũng vừa mới về , nên vào bàn ăn chung . Đường Lãnh Phong đưa muỗng cho cô , xới thật nhiều cơm để trước mặt . Dịu dàng nói "Để anh đút cho em."
"Ưm....không cần !"
"Nào , ngoan một chút . Để anh đút ! Há miệng ra !" - Anh cố dụ dỗ.
Dư Vũ Lam ngập ngừng , cô đâu còn nhỏ , thực xấu hổ "Tiểu Đào và Phủ Lâm đang ở đây mà !"
"Họ không có ở đây !"
Đường Lãnh Phong tỉnh bơ nói , còn hai người ngồi bên cạnh đang ăn cơm liền khựng lại , ngước mắt nhìn kẻ vừa nói ra câu đó. Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , không có ở đây ? Anh dám xem cậu là không khí hay sao ? Rõ ràng là đang ngồi ăn mà. Hoàng Phủ Lâm định mở miệng nói thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Đường Lãnh Phong , ý tứ như 'Cậu hãy im lặng mà ăn đi !'
"Vừa nãy không phải hai người đều ở đây sao ?"-Dư Vũ Lam nhíu mày , họ rời đi lúc nào ?
"Có công chuyện nên cả hai đều đi rồi , được rồi nghe lời anh . Há miệng ra !"
Dư Vũ Lam đành phải nghe lời anh , nhai nhai một hồi cô cất tiếng "Woa...ngon quá !"
"Thế nào ? Rất ngon phải không ?"
"Ưm...rất ngon...hihihh.." - Dư Vũ Lam híp mắt cười tươi , thật không ngờ anh lại nấu ăn ngon như vậy. Câu trả lời của cô khiến anh rất hài lòng . Cứ thế anh vừa ăn vừa đút cho cô . Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào thì vẫn im lặng ăn cơm , làm đúng vai trò của mình là không khí trong bàn ăn này. Trong lòng anh vô cùng bực bội , cái tên Đường Lãnh Phong chết tiệt , dám đối xử với anh như vậy....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...