“Hạ tiểu thư, xin hỏi buổi hẹn hò của cô quan trọng hay là công việc quan trọng hơn?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại Hạ Tử Hy; Cô hiện tại đại diện không phải chỉ cho bản thân cô mà còn đại diện cho toàn bộ Tập đoàn Vân Duệ, cho nên tôi hi vọng cô có thể nghiêm túc trong cuộc thi này!”Câu nói này khiến cho Hạ Tử Hy không biết phải trả lời như thế nào.
Cô từ trước đến nay luôn tách rời công việc và cuộc sống, như thế nào đến phiên Mục Cảnh Thiên nói liền trở thành người không coi trọng công việc rồi?Nhìn Mục Cảnh Thiên trong giây lát, Hạ Tử Hy nhíu mày, sau đó gật đầu nói, “Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ ở lại công ty tăng ca!”Trước khi đến đây, cô chưa từng nghe qua việc tăng ca này.
Nhưng nếu Mục Cảnh Thiên đã nói như vậy, cô còn có thể nói gì khác, chỉ đành chấp nhận như vậy thôi!Nghe câu trả lời này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhếch môi, gật đầu nói: “Được, như vậy mới đúng chứ! Được rồi, cô có thể ra ngoài rồi!”“Được!” Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó bước ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Nhưng Hạ Tử Hy đã không chú ý đến trong ánh mắt của Mục Cảnh Thiên lúc này lóe lên một tia xảo quyệt.
Sau khi rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc, Hạ Tử Hy lập tức cầm điện thoại gọi cho Hạ Tử Dục.
Chỉ trong giây lát đã có người bắt máy.
“Alo, Tiểu Hy!” Trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của Hạ Tử Dục.
“Anh hai, thật ngại quá! Tối nay sợ rằng em không thể cùng đi ăn tối với anh rồi!”“Tại sao vậy?”“Tối nay em phải ở lại công ty tăng ca, sợ rằng không có thời gian đi được!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Dục thoáng ngây người, nhưng sau đó cười nói: “Không sao cả, em cứ bận việc của mình trước đi, đợi khi em có thời gian rảnh chúng lại đi ăn cùng nhau!”“Vâng!” Hạ Tử Hy trả lời, “Vậy em bận chuyện trước đây!”“Được!”Lúc này, Hạ Tử Hy vừa ngắt điện thoại, thư ký liền bước đến.
“Hạ tiểu thư, đây là tài liệu Mục tổng kêu tôi giao tận tay cho cô!” Vừa nói, thư ký vừa ôm một sấp tài liệu bước về phía Hạ Tử Hy.
“Được, cảm ơn!” Hạ Tử Hy gật đầu mỉm cười, đưa tay nhận lấy, sau đó khi vừa nhìn tựa những cuốn tạp chí trên tay, có chút bất ngờ ngoài ý muốn.
Những cuốn tạp chí mà Mục Cảnh Thiên mua này đều không phải là những cuốn tạp chí bình thường, tất cả đều là tạp chí phiên bản giới hạn.
Thời gian cô ở nước ngoài cũng đã từng đọc qua những cuốn tạp chí này, thật không ngờ rằng Mục Cảnh Thiên cũng có! m thầm kinh ngạc, Hạ Tử Hy liền nhận lấy tập hồ sơ sau đó đi về phía phòng làm việc.
Cô có sở thích xem những loại tạp chí này, cho nên, một mình ngồi lật xem từng cuốn tạp chí, không hề hay biết rằng thời gian đã trôi qua rất lâu.
Tất cả các đồng nghiệp khác đều đã lần lượt tan ca, hiện tại chỉ còn một mình cô ở lại công ty, say mê lật xem từng cuốn tạp chí.
Mục Cảnh Thiên sau khi xử lý xong công việc, khi bước ra khỏi văn phòng của mình, liền nhìn thấy phòng Thiết kế vẫn còn sáng đèn, hơn nữa Hạ Tử Hy vẫn đang ngồi yên, chăm chú xem tạp chí.
Cô quả nhiên không đi hẹn hò!Thật nghe lời!Nghĩ đến đây, Mục Cảnh Thiên không tự chủ được nhếch môi cười, bước chân không khống chế được mà tiến về phía văn phòng Thiết Ké.
“Thế nào rồi? Rất đẹp đúng không?” m thanh của Mục Cảnh Thiên vang lên từ trên đỉnh đầu Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy căn bản không biết Mục Cảnh Thiên bước đến từ đằng sau lưng cô, cô cứ cho rằng tất cả mọi người đều đã tan ca, đột nhiên vang lên một giọng nói, khiến cô có chút hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn.
Khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Anh đi đứng tại sao không phát ra tiếng động vậy?” Hạ Tử Hy không hài lòng nhíu mày hỏi, thật sự lúc nãy xém chút nữa đã hù chết cô rồi!Nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày không hài lòng hiện tại của Hạ Tử Hy, không biết tại sao Mục Cảnh Thiên lại cảm thấy có chút đáng yêu.
“Là do cô quá tập trung xem tạp chí, không thể trách tôi đi đúng quả nhẹ được!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe câu nói này của hắn, Hạ Tử Hy cũng không muốn để ý đến hắn, tiếp tục lật xem tập tạp chí.
“Các mẫu thiết kế có phải rất đẹp không?” “Đúng vậy!” Hạ Tử Hy gật đầu.
“Những cuốn tạp chí này đều là phiên bản giới hạn, không phải ai cũng có cơ hội để xem đâu!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy nhướng mắt, sau đó mỉm cười: “Nếu vậy thì phải cảm ơn Mục tổng rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...