Bạch Niên Vũ uống rất nhiều rượu, ánh mắt dần chuyển sang quyến rũ. Áo sơ mi đã bị anh cởi lỏng ra hai cúc, để lộ phần da thịt gợi cảm.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn anh mà nuốt nước bọt, lão công nhà cô thật " sexyyyy".
Anh với lấy một điếu thuốc lá trên bàn, châm vào ngọn lửa. Đặt lên môi, làn khói trắng nhàn thấp thoáng bên khuôn mặt.
Tiêu Tiểu Diệp là lần đầu tiên thấy Bạch Niên Vũ hút thuốc. Cái dáng vẻ cợt nhả của anh đã không còn nữa mà thay vào đó là công tử phong lưu.
Điếu thuốc lấy xuống, nằm gọn ghẽ giữa những ngón tay đẹp đẽ của anh. Làn khói phả ra từ miệng, nụ cười biếng nhác bên môi.
" Bạch Niên Vũ, anh biết là tôi đang cai thuốc vậy mà vẫn cố tình hút trước mặt tôi." Lệ Đằng lấy một điếu thuốc bỏ lên miệng, càm ràm.
" Anh cai không được lại đổ tại tôi." Bạch Niên Vũ đưa thuốc lên miệng.
" Ha, may cho anh là tôi đặt thuốc lá thảo dược đấy." Lệ Đằng nhả khói.
Bạch Niên Vũ nhếch mép. Tay lại đưa thuốc lên miệng, hút một hơi thật dài.
Tiêu Tiểu Diệp khi ngửi mùi đã biết đây không phải là loại thuốc lá thường rồi, trong khói, có mùi bạc hà thơm và hương rượu thoang thoảng. Là loại thuốc tốt cho sức khoẻ. Vậy nên một người ghét đàn ông hút thuốc như cô mới không ngăn cản anh.
Cô không để tâm tới hai người đàn ông kia nữa mà chuyển sang cô gái nhỏ bên mình. Kiều Nguyệt đã xử hết toàn bộ hoa quả trên bàn.
Tiêu Tiểu Diệp khâm phục cái dạ dày của Kiều Nguyệt thật.
" Chị à, em cũng muốn thử " Ái tình"." Cô nhóc ghé gần tai cô, thì thầm.
Tiêu Tiểu Diệp hơi khó xử. Hầy, cô nên làm gì đây....
Cô chưa kịp phản ứng thì Kiều Nguyệt đã loạng choạng đứng dậy đi về phía Lệ Đằng.
" Anh, cho em thử nó nhé. Em đã hai mươi tuổi rồi, có thể uống rượu." Giọng nói nhẹ nhàng như nước có chút nũng nịu của cô bé đó thật sự khiến người ta mủi lòng.
Thế nhưng Lệ Đằng lại không, anh nhíu mày lại, lạnh lùng, " Không được."
" Tại sao?" Kiều Nguyệt hai mắt đỏ hoe, giọng nghẹn đi.
" Không được là không được. Tiểu Nguyệt, đừng náo nữa." Lệ Đằng vẫn từ chối.
Tiêu Tiểu Diệp đang định kéo Kiều Nguyệt về chỗ thì đã thấy cô nhóc kia bật khóc nức nở.
" Lệ Đằng, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao? Anh nói sẽ không quản bất cứ việc gì của em vậy mà sao lại hết lần này đến lần khác xen vào chuyện của em cơ chứ. Em đã hai mươi rồi, không còn trẻ con, làm ơn, hãy xem em là một người phụ nữ, đừng đối xử như kiểu em chỉ là đứa con gái suốt ngày lẽo đẽo theo anh khi xưa nữa."
Thần sắc của Lệ Đằng tối lại. Không rõ trong mắt anh ta, cảm xúc gì đang ẩn chứa trong đó.
Bạch Niên Vũ châm một ngọn nến, chờ rượu nóng rồi đặt xuống bên cạnh Kiều Nguyệt.
" Em muốn thử thì cứ thử đi." Lệ Đằng thở dài, giọng điệu có chút đè nén.
Kiều Nguyệt nhìn anh ta, môi mấp máy. Cầm lấy li rượu đang cháy hừng hực lửa lam lên, run run đặt môi. Chỉ chốc lát, li rượu đã cạn sạch. Bông hoa hồng nở rộ che lấp miệng cốc.
Bàn tay cầm cốc bỗng nhiên buông lỏng. Cái li rơi xuống vỡ tan tành. Mảnh pha lê bay khắp nơi. Bông hoa hồng đỏ rực nằm giữa những mảnh óng ánh ấy.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn thấy phần bắp chân của Kiều Nguyệt đã bị pha lê quẹt ngang, ứa máu ra. Cô định đi tới giúp Kiều Nguyệt thì đã thấy bàn tay của mình bị giữ lại.
Bạch Niên Vũ nhìn cô, lắc đầu cười nhạt.
Lệ Đằng vẫn thờ ơ với vết thương, đôi mắt có chút chán ghét nhìn Kiều Nguyệt, " Cảm thấy thế nào?"
Kiều Nguyệt che miệng lại, khuôn mặt cúi gằm.
" Anh hỏi em, rượu như thế nào?" Lần này thì thanh âm của Lệ Đằng có chút lớn hơn, chắc anh ta rất giận.
Kiều Nguyệt khóc nức nở lao ra khỏi phòng.
Lệ Đằng nhìn cánh cửa phòng vừa bị đẩy mạnh kia.
" Muốn đuổi thì đuổi theo đi." Bạch Niên Vũ nhàn nhạt nói.
Lệ Đằng nhìn anh, lưỡng lự một hồi rồi đứng dậy, " Bạch thiếu, Bạch phu nhân, hôm nay đã để hai người chê cười rồi. Lần sau có dịp sẽ mời lại."
Nói rồi anh ta chạy ra khỏi phòng.
Bạch Niên Vũ cười khẽ, ôm lấy Tiêu Tiểu Diệp. " " Ái tình" quả nhiên là ái tình mà."
****
Tiếng nước trong nhà tắm chảy khiến vị quân tử ở phía ngoài chịu không nổi.
Bạch Niên Vũ nằm trên giường thở dài, thề với trời là âm thanh của nước quá dụ hoặc. Trong đầu anh cứ liên tưởng tới thân hình thấp thoáng của ai đó.
Tiêu Tiểu Diệp tắt nước, thay đồ ra ngoài. Nhìn thấy cái vị tướng kia mặt nhăn nhó nhìn cô.
" Sao vậy?" Cô hỏi.
" Dục lên mà phải kiềm." Bạch Niên Vũ thẳng thắn nói.
Tiêu Tiểu Diệp đỏ mặt, tức giận nói với anh, " Đồ sắc lang."
Bạch Niên Vũ chẳng để ý lời nói của vợ chút nào cả.
Tiêu Tiểu Diệp đưa anh tấm nẹp tay của mình, nhờ anh dán lại giúp. Tay cô cũng sắp khỏi rồi nên có thể tạm cử động được. Tuy nhiên vẫn phải có tấm nẹp để cố định khớp xương.
Bạch Niên Vũ không cam lòng dán cho cô.
Tiêu Tiểu Diệp ngồi xuống giường, nhìn cái bộ dạng dỗi hờn của ông xã, cười nhẹ. Cô với tay véo má anh một cái.
Bạch Niên Vũ xoa cái chỗ vừa bị cô véo. Ánh mắt gian xảo nhìn cô, rồi đẩy cô nằm xuống giường, còn anh thì chồm lên nằm ở trên cô.
Tiêu Tiểu Diệp cảm nhận được tiếng tim của mình đang đập rất mạnh.
Bờ môi của cô nhanh chóng bị người kia cắn xuống. Xúc cảm mềm mại ấm áp bao trùm lấy môi cô. Xen lẫn trong đó là mùi rượu và bạc hà thơm dịu. Anh quấn lấy cô không ngừng. Môi lưỡi cả hai giao du với nhau.
Anh dứt khỏi môi cô, nụ cười bên môi trông rất gợi cảm.
" Anh nhịn nhiều quá rồi!" Anh ghé xuống tai cô, thanh âm trầm trầm khiến cô đỏ mặt. Vành tai mẫn cảm bị anh ngậm lấy.
" Anh vẫn còn bị thương đấy." Cô đẩy anh ra, nhắc nhở.
" Anh đã bảo rồi mà, anh không sợ đau." Bạch Niên Vũ cười, bờ môi lại hung hăng cắn nuốt môi cô.
Tiêu Tiểu Diệp vòng tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng đáp trả.
Chiếc áo ngủ vải tơ tằm đã bị anh làm cho xộc xệch, để lộ ra cảnh xuân đẹp đẽ. Làn da vì kích tình mà đỏ ửng lên.
Bạch Niên Vũ hôn xuống cái cần cổ trắng ngần đầy dụ hoặc của cô. Bàn tay luồn vào trong áo ngủ, đặt xuống nơi đẫy đà kia, xoa nhẹ.
" Ưm..." Tiêu Tiểu Diệp không nhịn được mà bật lên tiếng kêu kiều diễm.
Bạch Niên Vũ thoả mãn, bàn tay thêm lực đạo.
Cái cổ đẹp đẽ của cô đã xuất hiện vài vết hồng ban.
Áo ngủ thô lỗ bị giật văng ra. Toàn bộ cảnh đẹp đều lộ ra. Hai bầu tuyết trắng khiêu khích, vòng eo phẳng lì mê người.
Bạch Niên Vũ đôi mắt đã biến đi vài phần vì dục vọng.
Đỉnh anh đào nhô cao dụ hoặc lí trí anh.
Thật là một tiểu yêu tinh hại người mà!
Anh ngậm lấy một đầu anh đào, bên còn lại bị bàn tay anh trêu đùa.
" A...ưm..." Tiêu Tiểu Diệp rên rỉ.
Dường như nghe được tiếng nỉ non kiều mĩ của cô, Bạch Niên Vũ càng thêm hài lòng.
Anh rời khỏi đỉnh anh đào, hôn lên môi cô, che kín lại tiếng kêu dụ mị kia.
Tiêu Tiểu Diệp khó khăn cởi cúc áo của anh. Mặc dù tay kia đã tạm dùng được nhưng vẫn hơi không tự nhiên. Bạch Niên Vũ kéo mạnh áo ra, mấy cái cúc áo dưới sức mạnh to lớn đó đều rơi ra, áo sơ mi bị ném xuống sàn.
Thân hình tráng kiện rắn rỏi với những đường cơ bắp mạnh mẽ lộ ra. Tuy bị quấn băng trắng nhưng vẫn rất quyến rũ. Bờ vai rộng chắc nịch, vòm ngực cứng rắn, bụng múi nào ra múi đó đúng chuẩn.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn thấy băng trắng thì đẩy anh ra.
" Đừng, anh bây giờ không thể hoạt động mạnh." Cô nói.
Bạch Niên Vũ bị cắt đứt cuộc vui, xị mặt, " Ơ hay, anh làm tình với em là một hoạt động rất đỗi nhẹ nhàng và tình cảm."
Đừng bao giờ nói đạo lí với bọn mặt dày, càng không nên với bọn mặt dày có trình độ cao.
Bạch Niên Vũ ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, hôm xuống rãnh ngực.
" Bạch...."
Anh ngăn chặn câu nói của cô lại, cầm lấy tay cô, đặt xuống chỗ quần mình.
Tuy cách một lớp vải nhưng cô vẫn cảm nhận được sự cứng rắn của nó.
Cô rụt tay lại, đỏ mặt.
" Em cũng cảm nhận được nó như thế nào rồi đúng không? Bây giờ mà ngừng một phát là điều không thể. Hơn nữa tắm nước lạnh cũng ảnh hưởng đến vết thương đấy. Em là bác sĩ mà, bây giờ, thế nào hơn?" Bạch Niên Vũ nói xong, cắn mạnh một cái lên bầu ngực cô, " Hửm?"
" A." Tiêu Tiểu Diệp bị đau, đánh vào vai anh.
" Chậc chậc, em đánh anh thế này là phải đền thịt cho anh đấy." Bạch Niên Vũ cười cười, bạc môi lên phủ lên môi cô, chiếm lấy những ngọt ngào của cô.
Đầu lưỡi anh tùy ý quyến luyến một hồi, linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng cô, quấn một vòng quanh lưỡi cô rồi buông ra.
" Thế nào, Bạch phu nhân, có muốn anh yêu em như thể cái cách anh thăng hoa trên người em không?"
Tiêu Tiểu Diệp cười, " Vẫn là muốn xem anh chứng minh đây."
" Vậy thì cùng gia tăng dân số nhé. Chúng ta không nên nói dối người lớn quá nhiều phải không?"
Đôi môi mỏng của anh cong lên nụ cười xấu xa, khiến cho cô ngây dại.
Cô khẽ liếm môi, trên bờ môi còn lưu lại một chút ẩm ướt.
Người kia không chịu được hành động đầy gợi tình của cô, nhanh chóng chiếm lại nơi mềm mại ấm áp đó.
Với tay tắt đi đèn bàn màu vàng bên cạnh.
Cơ thể cả hai trần truồng áp vào nhau, hơi ấm truyền sang da thịt.
Khi anh tiến vào cơ thể cô, dường như đã có một dòng điện chạy vào cơ thể. Làm tình, bọn họ làm nhiều rồi nhưng lần nào đối với cô cũng như lần đầu cả. Từ đau đớn, chuyển sang thích thú, rồi sung sướng và cuối cùng là trầm luân.
Cô theo tiết tấu của anh, chìm lại trong cảm xúc của anh. Tiếng rên rỉ vui sướng bật lên khiến tốc độ của anh mỗi lúc một tăng.
" Cẩn...thận...vết thương." Cô nhắc nhở anh.
Bạch Niên Vũ không những không giảm mà còn kích động hơn.
" Em biết không? Giọng nói của em rất quyến rũ đấy, đặc biệt là trong những lúc như thế này."
Tiêu Tiểu Diệp nghe anh nói mà thật sự muốn độn thổ cho rồi.
Bị dục vọng mãnh liệt của anh chi phối, cô không kiềm chế được tiếng rên rỉ đứt quãng của mình.
Rèm cửa không đóng nên những ánh đèn của chốn phồn hoa vẫn khiến căn phòng mờ mờ thấy được. Lại thêm cả ánh trăng sáng bên ngoài chiếu vào, bên trong phòng, màn kích tình vẫn ẩn hiện mông lung.
" Diệp, gọi tên anh!" Giọng âm quyến rũ nhuốm đầy dục vọng của anh đê luyến bên tai cô.
" Vũ!" Cô mềm mại gác cằm trên vai anh, kêu lên.
Anh vui sướng, như tăng thêm sức lực, tất cả mọi thứ dần trở nên vô cùng trụy lạc. Cô nhắm mắt lại, tri giác của cô càng trở nên mẫn cảm mặc kệ cơ thể sa ngã vào tội ác vui sướng, không thể kiềm chế được.
" Tiêu Tiểu Diệp, anh yêu em!"
Hai thân ảnh giao hoà trong đêm, mang những đẹp đẽ của tình yêu tặng cho nhau, đắm chìm trong nhục dục say mê mà trầm luân hưởng thụ.
————-
Tuệ Anh: Lâu này Vũ nghiêm túc quá, bây giờ Vũ sắc lang lên.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...