Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 792: Cuộc đời của Mục Dĩ Thâm (1) Sau khi lên xe, đã vất vả cả một ngày rồi, côấy dựa vào ghế phó lái, nhắm mắt lại nghỉ ngơiSản nhà họ Cổ vân y hệt như trước kia, chỉ là mấynăm nay phong cảnh ở xung quanh cũng được tusửa nhiều rồi. Hồ ở trong sân đầy äp nước, bên cạnh cótrồng một cây ăn quả. Bây giờ đang là mùa đông,lá trên cây đều rụng hết xuống, chỉ đế lại nhữngcành cây kháng khiu và xơ xácTôi dừng xe bên ngoài sân nhà, nhìn Helenbước vào. Cô ấy đi được vài bước, đột nhiên quayđầu lại nhìn tôi, säc mặt nghiêm túc nói: “ThẩmXuân Hinh, nếu như, tôi nói là nếu như, nếu như:không có Tống giám đốc Phó, cô sẽ lựa chọn CốDiệc Hàn chứ?” Tôi sững lại, nhìn vào ánh mät của có ấy. Dướiánh đèn đường lờ mờ, đôi mät của cô ấy đangphát sáng: “Không!” Tôi trả lời vô cùng chäc chân“Cô đã nói rồi còn gì, là nếu như. Thể giới của tôikhông có nếu như, tôi là một người cổ chấp, cảđời này chỉ có Phó Thăng Nam, và chỉ có mộtmình Phó Thăng Nam, trừ anh ấy ra, những ngườikhác đối với tôi cũng chỉ là khách qua đường.”Cô ấy nhìn tôi, hít một hơi thật sâu. Một lúcSau, cô ấy gật đầu với tôi: “Được, tôi hiểu rồi”Vấn đề này thật là đột ngột Cô ấy bước vào, tôi cứ ngần người nhìn hồđầy nước. Dường như tất cả không thể trở về nhưtrước kia được nữa rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy CốDiệc Hàn là ở nhà họ Cố, lúc đó anh ta rất kiệm lời,khuôn mặt hiện rõ vẻ tẻ nhạt. Nghĩ đến hôm đó anh ta đón tôi đến nhà họCổ, lúc bước xuống xe, anh ta đuôi tôi từ phía sau,không cẩn thận lại bị tôi đẩy xuống hồ. Mùa đồngnăm ấy rất lạnh, ngày hôm sau anh ta bị ốm, sauđó điện thoại cũng hỏng. Tính ra việc ấy cũng trôiqua rất lâu rồi, dường như sắp rơi vào quên lãng.Lúc lâu sau, tôi quay người lại, chuẩn bị trở vềĐột nhiên tôi nhìn thấy một chiếc Bentley dừng lạibên cạnh xe của tôi. Tôi sửng sốt, người đứngcạnh chiếc xe không phải là ai khác mà chính làCổ Diệc Hàn, người mà tôi đã lâu không gặp. Hai con mät đen của anh ta đang nhìn tôichăm chăm. Anh ta mặc một bộ vest màu đen, cảngười toát ra một vẻ cô đơn và lạnh lùng. Cái khíchất xa cách của anh ta càng ngày càng trở nên rõ ràng. “Về lúc nào vậy?” Tôi lên tiếng hỏi, đi về phíaxe của anh ta. Cũng không biết có phải vừa nấytỏi thất thân quá không, không hề nghe thấy tiếngxe của anh ta. Anh ta mím môi nhìn tôi, ánh mất vô cùngvăng lăng, làm tôi không biết phải làm thế nào,còn có chút sợ sệt.“Cho dù không có anh ta, em cũng khôngchọn anh sao?” Anh ta đột nhiên hỏi một câu, làmTôi sững người.Anh ta nghe thấy hết những lời tôi nói với Helen rôi sao?“Cố… Tôi đã nói rồi, không có nếu như” Nhìnanh ta, tôi đột nhiên cảm thấy ngại ngùng. Thểnhưng chỉ trong chốc lát liền biến mất: “Thật ra cảanh và tôi đều hiểu rõ, không có gì gọi là nếu như.Tôi và Phó Thăng Nam, nói đơn giản một chút thìlà vợ chồng. Tôi với anh ấy như hai tấm bèo trôidạt, gặp nhau giữa biển người mênh mông, có thếnăm tay nhau cùng bước tiếp là do duyên phận đãban ơn. Nếu nói một cách sâu säc hơn, thật rađây là may mãn của tôi, anh ấy chính là ngọn hảiđăng trong biển người của tôi, ánh sáng của anhấy giúp tôi kiên định và dũng cảm hơn để bước vềphía trước. Cố Diệc Hàn, tôi không biết anh hiếutình yêu như thế nào, thể nhưng, tôi sẽ không vìkhông có Thăng Nam mà chọn ai khác. Vấn đềkhông phải là người nào, bởi vì bản thân tình yêutôn tại độc lập. Cả đời này chúng ta có thể từngyêu rất nhiều người, như anh đã từng yêu tôi, saunày cũng sẽ yêu người khác. Thế nhưng giữa tôivà Phó Thăng Nam không chỉ là tình yêu nữa rồi,tôi với anh ấy là một thể, tôi và anh ấy hợp lại vớinhau, cùng nhau đối mặt với cuộc sông sau này.”Tôi không biết rằng nói nhiều như vậy rồi, anh†a có hiểu được không. Tôi nhìn anh ta: “Helen rấttốt, nếu như anh nhìn kỹ cô ấy, anh sẽ phát hiện ranhững năm qua anh đã bỏ lỡ quá nhiều rồi. Lúccòn nhỏ, tôi rất thích ăn mứt quả, nhưng mộttháng chí được ăn một lần, thậm chí có những lúcbà ngoại còn không cho tôi ăn. Nhưng vì khôngcó cách nào thỏa mãn sự thèm thuồng, vậy nênhồi nhỏ tôi cứ nghĩ đến mứt quả bất kể ngày hayđêm. Lúc đó bà ngoại làm bánh bí đỏ cho tôi, vịcủa nó rất ngon, thế nhưng vì ngày nào tôi cũngđược ăn, hay có thể nói rắng, chỉ cân tôi muốn ăn,bà ngoại đều sẽ làm cho tôi. Vậy nên dần dà, tôicũng không còn thây bánh bí đỏ ngon nữa. Sauđó tôi lớn lên, bản thân có tiền tiêu vặt, có thể tựđi mua mứt quả. Lúc đó tôi rất kích động, mualiên mấy xiên mứt quả, thế nhưng chỉ ăn được haixiên là cảm thây ngán. Thật ra những thứ trong kýức có thể không còn được hoàn mì như trướcnữa. Bây giờ nghĩ lại, thứ ngon nhất trong tiềmthức của tôi không phải là mút quả, mà là bánh bíđỏ. Thể nhưng bà ngoại không còn nữa rôi, mùi vịấy cũng chỉ có thể lưu lại trong trí nhớ mà thôi” Anh ta nhìn tôi. Có lẽ anh ta đã gây đi, mũinhìn càng cao hơn, hai con ngươi đen láy mà sâuxa: “Thẩm Xuân Hinh, tình cảm của anh với emkhông chỉ đơn giản là không có được mà nhungnhớ. Em có nhớ lần đầu tiên em đến nhà họ Cốkhông? Lúc đó em không thích nói chuyện, luônluôn im lặng, hoặc là chỉ khế cười, vô cùng an tĩnh,võ cùng dịu dàng. Lúc đó anh nghĩ, cô bé này dịudàng thì được cái gì chứ? Sau đó ở bên hồ, em đãđẩy anh xuống hồ, bây giờ nhớ lại, anh đã quênmất nước lúc đó lạnh như thế nào rồi. Điều duynhất anh nhớ được chính là hình dáng của em,tươi đẹp, tỏa sáng, tuy răng em đang tức giận,nhưng van rất xinh xắn. Lúc anh bể em ra từ nhàkho, cả người em đều là máu, chác em cũng đãquên rồi, em bám lấy anh rất chặt, quật cường nóivới anh, nhất định phải cứu lấy đứa bé. Dáng vẻ ấycủa em làm lòng anh đau như cắt, lúc đó anhnghĩ, người như Phó Thăng Nam sao có thể xứngvới em, anh ta còn không biết làm thể nào để bảo vệ em” Tôi mim môi, hơi cúi đầu, dĩ vãng là khoảngthời gian rất lâu rồi, có những thứ đã hoàn toàn thay đổi.Anh ta cười chua xót, lại tiếp tục nói: “Lúc ấyanh nghĩ, cho dù thế nào đi chăng nữa, sao nàyanh nhất định phải chăm sóc cho em thật tốtĐứa trẻ lúc vừa sinh ra đã chết, anh sợ em đaulòng nên bế nó đi, không muốn để em nhìn thấyrồi lại khó chịu. Sau đó em biết răng đứa békhông còn nữa, em cứ ngẩn ngợ, luôn tỉnh dậygiữa đêm, ngồi ngây ra một mình trong phòngLúc đầu anh không biết, thế nhưng sau khi anhphát hiện thì đã luôn ở cùng em cả đêm, lâu dần,em sẽ ngồi gân anh, kéo anh và nói với anh răng,anh nhăm mắt vào và ngủ đi, cứ như em đang dỗdành anh vậy” “Chắc em không biết được, những ngày thángđó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối vớianh. Em thường tỉnh dậy lúc nửa đêm, đắp lạichăn cho anh, có hôm em tỉnh dậy nói muốn làmđồ ăn sáng cho anh. Em vân còn ngẩn ngơ, bữasáng có lúc thì làm hỏng, có lúc thì không có cáchnào ăn được. Em tưởng đường là muối, cứ nhưvậy mà cho vào mì. Thật ra mì ngọt cũng rấtngon. Sau đấy anh đã thử tự mình làm, nhưngkhông thế nào làm ra được mùi vị như của emEm nói thế giới của em không có nếu như, thểnhưng Thẩm Xuân Hinh à, em không biết răngnhư vậy là tàn nhân với anh lãm không?” Tôi nhìn anh ta, những ngày tháng đau thươnglại hiện về, đột nhiên cảm thầy thật khó chịu. Tôikhông thể phủ nhận, tôi nợ anh †a rất nhiều, mà tôikhông có cách nào trả lại món nợ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận