Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 790: Sự thật dần dần sáng tỏ (9) Tôi nghe những lời này xong sao cứ cảm thấycó chỗ nào đó không thích hợp lắm, chẳng lẽ thậtsự bị tôi nói trúng sao? Trong người Vương YênNhiên thật sự có bệnh à? Nghĩ tới đó, tôi vội vànglấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Minh Thành. Điện thoại được kết nối, anh ấy ở bên kia cũngmay còn yên tĩnh được một chút, nghe được bênphía tôi có chút âm ï khiến anh bĩu môi, mở miệngnói: “Em đang ở đâu vậy? Sao lại ôn ào âm ï nhưthế chứ? Có chuyện gì xảy ra?” “Em đang ở trung tâm thương mại, anh đangở đâu vậy?” Tôi mở miệng, nhìn Vương Yên Nhiênbị người đàn ông kia đánh, không kìm được nhíumày, đứng dậy đi tới phòng bảo vệ ở bên trong. “Anh đang ở bên ngoài uống trà cùng ThanhHoa, em muốn tới đây sao? Trà ngon chú ba cấtgiữ mấy năm nay, hương vị không tồi, em có thể tới đây nếm thử” Nghe giọng anh, xem ra hômnay anh và Thanh Hoa nói chuyện cũng không tôi đâu. Tôi bĩu môi, mở miệng nói: “Trà này chắckhông phải do anh ăn trộm đó chứ? Chú ba màbiết thì anh sẽ tiêu đời đó. Đúng rồi, lần gân đâynhất anh và Vương Yên Nhiên phát sinh quan hệlà lúc nào?” “Phụt!” Bên kia truyền đến tiếng phun nước,sau đó là tiếng ho khan của anh: “Em gái à, em cốý hả? Cho dù em muốn xử lý anh, cũng không cầnchọn ngay lúc này nói những lời đó chứ? Vấn đềnày của em quá riêng tư rồi đó!”Tôi đỡ trán, có chút xấu hổ, suy nghĩ một lát,vẫn mở miệng nói: “Ôi trời, anh nhanh nói cho embiết đi, em muốn biết, chuyện này liên quan tới giađình của anh sau này nữa đó, anh nói nhanh đi,đừng đánh trống lảng.” Anh ấy bây giờ có chút xấu hổ, làm thanh cổhọng, nói vào điện thoại, đè giọng nói thấp lại nói:“Em gái à, chúng ta về nhà rồi nói, có đượckhông? Bây giờ Thanh Hoa vẫn đang ngôi trướcmặt anh đó. Em muốn anh nói như thế nào đây?Em xác định không phải là em cố ý hả?” Tôi bĩu môi, vô tình nói: “Anh nhanh chóng nóicho em ngay đi, Vương Yên Nhiên hình như bịnhiễm bệnh, người đàn ông đi theo bên cạnh côta hôm qua đã biết rồi, bây giờ đang đánh cô ta ởtrung tâm thương mại này. Bây giờ vẫn đangđánh, anh mau nghĩ kĩ lại xem anh đã phát sinhquan hệ với cô ta vào lúc nào, trong khoảng thờigian này anh có đụng chạm tới cô gái nào kháchay không, ngày mai bớt chút thời gian tới bệnhviện, kiểm tra kỹ càng lại xem” Nghe anh ở đầu bên kia rất lâu chưa đáp lại,tôi cho rằng anh đã bị trúng chiêu, có chút sốtruột nói: “Anh, anh đừng vội vàng, bệnh này vẫncó cách chữa trị, ngày mai anh tới bệnh viện, đểbác sĩ khám kĩ xem, sau đó chúng ta ởi tìm bác sĩnghiên cứu phương án chữa trị, những mà trongkhoảng thời gian tới anh không thể đụng vàongười phụ nữ nào khác đâu.” Yên lặng một lúc, anh mới mở miệng nói: “Emnghĩ cái gì vậy! Anh đang suy nghĩ cô ta rốt cuộclà nhiễm bệnh từ người đàn ông nào chứ, nhữngngười đàn ông đó hẳn là rất sạch sẽ, chắc sẽkhông xảy ra chuyện gì, sao có thể mắc bệnhgiang mai được!” Tôi đỡ trán, điểm chú ý của người này có phảicó chút không thích hợp rồi không thể, tôi bất đắcđĩ nói: “Sao anh bây giờ lại còn quan tâm tới khinào cô ta bị nhiễm chứ, anh lúc này phải nhanhchóng liên hệ với bác sĩ để tiến hành điều trị cơ mà!”Đầu bên kia cười một tiếng nói: “Anh chữabệnh gì chứ? Anh còn chưa từng lên giường cùngcô ta, kiểm tra chữa bệnh gì đây?” Cảm tôi suýt chút nữa rơi xuống đất, kinhngạc nói: “Anh chưa từng ngủ cùng cô ta sao?Anh…”“Cô ta vẫn luôn uốn éo ở bên cạnh anh, anhchỉ mang theo cô ta tham gia vài bữa tiệc mà thôi,chỉ là đi gần một chút, nhưng mà không phát sinhquan hệ gì hết. Ngay từ đầu, chuyện kết hôn cũngchỉ là vì đang giận dỗi Hồ Diệp, cho nên anh mớinói muốn kết hôn cùng cô ta, vậy nên em đừng lolắng nữa, bọn anh cái gì cũng không có đâu, anhrất an toàn mà!” Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng. Tôi không kìm được mở to hai mắt: “ThẩmMinh Thành anh bị bệnh thần kinh đấy à? Ngay cảmột lời xin lỗi anh cũng không nói với Hồ Diệp?Rốt cuộc anh muốn làm gì mà trước đó lại cứ giảvờ diễn trò như vậy, để cho tất cả mọi người đềunghĩ rằng anh là một thằng đàn ông tồi tê? Còn épHồ Diệp phải rời xa anh nữa chứ. Đây là anh tự†ìm đường chết đúng không?” Tôi căn bản còn cho rằng anh thật sự có chútgì đó với Vương Yên Nhiên, cho nên mới muốn kếthôn. Hơn nữa, trước đó tôi cũng thấy anh mangtheo Vương Yên Nhiên vài lần, vả lại hành động lạirất thân mật, ngay cả một người ngoài đứng nhìnnhư tôi còn cảm thấy giữa hai người họ có chút gìđó, huống chỉ là Hồ Diệp. Cô ấy là người trongcuộc, sao có thể biết những thứ đó chẳng qua làđang diễn trò thôi? Thấy tôi kích động, anh ấy mở miệng nói:“Ngay từ đầu, anh cũng không nghĩ rằng sẽ ép HồDiệp rời đi, rất nhiều chuyện đã qua rồi, giải thíchcũng không có ý nghĩa gì hết nữa. Em đừng lolắng cho anh nữa, anh không sao hết! “Em lo lắng cho anh cái khỉ!” Tôi đã bị anh làmcho tức giận rồi, rõ ràng có thể ở bên Hồ Diệp rấttốt rồi, hai người một nhà hạnh phúc bình bình yênyên chung sống, anh cứ phải đưa một ngườiVương Yên Nhiên xuất hiện, còn cái gì mà chưalàm gì cả, còn khiến người mình yêu chân thànhbỏ đi, đây không phải là chuyện mà chỉ có kẻ ngungốc mới làm thôi hay sao? Cúp điện thoại, trong bụng tôi vô cùng tứcgiận, nhìn Vương Yên Nhiên bị đánh đến mứcthảm hại mà không dám đánh trả, vốn dĩ tôi cònmuốn gọi bảo vệ tới, nhưng đã đến cửa phòngbảo vệ thì tôi chợt dừng lại, quay ngược trở lại sảnh lớn. Có một số người, là tự mình đưa ra lựa chọn,kết quả có như thế nào đều là tự bản thân gây nên. Xung quanh có không ít người vây xem,nhưng lại không có một người bước đến canngăn. Thứ nhất là câu nói của người đàn ôngmang ý Vương Yên Nhiên vì tiền chuyện gì cũngcó thể đồng ý làm theo, cho nên khinh thường cô†a. Thứ hai là bởi vì nghe nói cô ta có bệnh, mọingười đều sợ hãi, cho nên đều cách cô ta rất xa,không muốn lây bệnh của cô ta. Vương Yên Nhiên bị người đàn ông kia đánhđến cả người đều có vết thương, trong đám ngườicó một người đàn ông khác lao tới, ngăn cảnngười đàn ông kia, mở miệng nói: “Người anh em,cho dù là dạy dỗ lại, cậu cũng nên dừng tay mộtchút, cô ấy đã bị cậu đánh đến mức độ này rồi,cậu cho dù có tức giận đến đâu cũng không thểgiết chết cô ấy được chứ?” Người đàn ông kia bị ngăn cản lại, lúc này bịcơn giận lấn át lý trí, rống to với người đàn ôngvừa xuất hiện: “Bớt lo chuyện bao đồng đi. Đừng ởchỗ này giả nhân giả nghĩa, biến!” “Vương Gia Vĩ, đi thôi, đừng xen vào việc củangười khác!” Tôi nghe được âm thanh quen thuộc,nhìn qua, nhận ra người đó là Châu Diệp Anh, côấy ăn mặc có chút đáng yêu, kéo cánh tay củaVương Gia Vĩ, mở miệng khuyên anh ta. Sắc mặt Vương Gia Vĩ dịu dàng, nhìn cô ấynói: “Em ở đây đợi anh, đừng tới đây, anh nóichuyện một lát sẽ ổn thôi” Sau đó anh ta nhìn người đàn ông kia, mởmiệng nói: “Người anh em, nói đến những chuyệnnày, cho dù là có chuyện gì xảy ra, cũng khôngkhác biệt lắm nhỉ?” Người đàn ông kia căn bản không muốn giảiquyết vấn đề ổn thỏa, vốn dĩ đang tức giận, lúcnày lại gặp được Vương Gia Vĩ xung phong làmviệc nghĩa, trong lòng càng thêm khó chịu. Nắm tay vung lên thẳng đến phía của VươngGia Vĩ, ngay khi mọi người đều bị dọa sợ, VươngGia Vĩ nhanh chóng tránh khỏi nắm đấm vung tớicủa người đàn ông kia, thuận thế cầm nắm taycủa người đó, mở miệng nói: “Người anh em, mộtvừa hai phải thôi” Người đàn ông kia tức đỏ mắt, căn bản khôngcó chút tâm tình nào, tức giận đến mức bực bộiquát: “Ông đây không bắt mày phải xen vào việccủa người khác!” Nói xong lại tiếp tục vung tay lên đánh, lúc nàyVương Gia Vĩ không tránh đi nữa, trực tiếp chịu một đấm. Lúc này Vương Gia Vĩ không tiếp tục né tránh,trực tiếp giơ nắm đấm lên đánh tới, bắt đầu ra taykhông chút lưu tình nào, bộ dáng này vừa nhìnqua đã biết có tập luyện. Trong lúc nhất thời, trong số những người ởtrung tâm thương mại đang vây xem có người đãlấy điện thoại ra chụp ảnh báo nguy, tôi vội vàngmở miệng gọi Vương Gia Vĩ đang ở trong đámngười: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa” Nhìn Châu Diệp Anh nói gọi bảo vệ tới đây,đừng để bọn họ đánh nhau nữa, sẽ gây phiềnphức lớn đấy”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận