Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 783: Sự thật dần dần sáng tỏ (2) Tôi gật đầu, mặt đỏ bừng bừng, lúc rời khỏinhà, tâm trạng anh rất tốt.Cũng là vợ chồng nhiều năm như vậy rồi, vẫncòn đỏ mặt, cũng thật là quá mất mặt đi. Sau khiPhó Thắng Nam rời đi, tôi lại tiếp tực ngủ thêmmột lúc nữa, cho đến khi có điện thoại gọi tới, tôimới hoàn tỉnh ngủ.Là Lâm Uyên gọi điện thoại tới, bà ấy mởmiệng nói: “Xuân Hinh, con dậy chưa thế? Chuẩnbị qua nhà ăn cơm đi, mẹ bảo tài xế qua nhà đóncon rồi đó nha, con chuẩn bị dần đi”Tôi sửng sốt một lúc: “Mẹ, con ở nhà mộtmình là được rồi, buổi chiều con sẽ qua nhà, mẹkhông cần phải bảo tài xế qua đón đâu” Bà ấy mở miệng nói: “Ban sáng, Phó ThắngNam đặc biệt dặn dò rồi, con đừng có mà lười,cũng gân trưa rồi con mau dậy đi, sửa soạn mộtchút rồi tới đây ăn cơm, ăn cơm xong rồi lại đi ngủ tiếp” “Ban sáng Phó Thắng Nam gọi điện thoại chomẹ sao?” Tôi sửng sốt một chút, từ trên giườngngồi bật dậy, nhìn đồng hồ treo tường, đã điểmmười hai giờ trưa, xem ra là ngủ lâu thật.Bà ấy ừ một tiếng, dặn dò tôi mau dậy đi rồiliên cúp máy.Cũng không có cách nào ngủ tiếp được nữa,chín giờ Phó Thắng Nam lên máy bay, còn chưatới Thành phố Tân Châu, tôi sửa soạn qua loa rồitới nhà họ Mạc, cả hai vợ chồng Mạc Thanh Lâmđều đã tới.Hiên Hiên lớn hơn một chút rôi, cậu bé đangnằm ngủ trong lòng Hàn Trí Trung, Mạc ThanhMây bận rộn ở trong phòng bếp, khi nhìn thấy tôi,Hàn Trí Trung cười nhạt rồi nói: “Nghỉ ngơi một láttrước đi, sắp xong rồi” Tôi gật đầu rồi ngồi vào trước mặt anh ta, mởmiệng nói: “Trước đó tôi muốn hỏi anh vài thứ liênquan đến kiến thức pháp luật, anh có thể giúp tôitìm một vài tài liệu Luật học được không? Gầnđây tôi khá là rảnh rỗi, không bằng dành thời gianhọc trước, để chuẩn bị thi nghiên cứu sinh vào Sang năm” Anh ta hơi sững sờ, ngược lại là có chút ngoàiý muốn, nói: “Tôi còn cho rằng cô không có ý địnhthi nữa đấy, lần trước cô cũng không đi tham giakỳ thi. Được thôi, ngày mai tôi trở vê trường họchỏi thăm một chút, tìm cho cô một vài tài liệu,xem xem có thể giúp được gì cho cô không” Tôi gật đầu, không khỏi than thở, khoảng thờigian vừa qua cũng không biết nên làm cái gì cho phải.Anh ta cười nhạt: “Gần đây trạng thái tinhthân của Tuệ Minh cũng không tệ, chờ người kiadành thời gian, mọi người hãy cùng nhau ra ngoàiđi dạo, đưa bọn nhỏ đi giải khuây. Cô cứ bàn bạcvới Tổng giám đốc Phó đi, xem có thời gian hay không.” Tôi gật đầu, chuyện này thì có thời gian,nhưng mà chắc là phải chờ đến khi anh từ Thànhphố Tân Châu trở về mới có thể có thời gian được.Mạc Thanh Mây từ trong phòng bếp đi ra,trong tay bưng đĩa trái cây, đặt lên bàn nhìn chúngtôi: “Đang nói chuyện gì thế? Thú vị lắm à? Kể chomình nghe với nào?” Tôi nhún vai: “Nói chuyện thi cử thôi, nhờchồng cậu tìm giúp mình một ít tài liệu” Cô ấy ừ lên một tiếng, sau đó bế Hiên Hiên từtrong ngực của Hàn Trí Trung lên: “Mình đưa nólên lâu nghỉ ngơi đây, hai người cứ trò chuyện đinhé, à đúng rồi, chị dâu nói chút nữa chị ấy sẽ đưacon nuôi tới, hai người nhớ chào hỏi nhé”Con nuôi? Tôi sững người mất một lúc, suy nghĩ kỹ, làTrân Húc Diệu sao?Chưa kịp hỏi nhiêu đã nghe thấy tiếng độngcơ xe truyền tới, Lâm Uyên từ trong phòng bếp đira, nhìn tôi nói: “Xuân Hinh, con ra đón khách đi, làTrần Húc Diệu tới đó, chäc là nó đưa bạn gái theo,con nhớ chào hỏi nhé.” Tôi gật đầu rồi lập tức đứng dậy đi ra sân, khi†hấy một người đàn ông mặc vest xám tro, vócngười cao ráo bước xuống từ trên chiếc xe Ba Tumàu đen. Đột nhiên tôi nhìn sang, van là có chútcảm giác xa lạ nhưng cũng đã vơi đi nhiều, tôi liênnhận ra ngay, đó là Trân Húc Diệu. Sau khi anh ta xuống xe, anh ta đi tới mở cửaxe cho người ngôi ở ghế phụ, năm tay cô gái đóxuống xe rất lịch sự. Tôi không hề lường trướcđược. Tôi nghĩ răng, người bạn mà anh ta đưa tớisẽ là John, nhưng mà tôi lại không ngờ được rằng,anh ta lại đưa tới một cô gái, còn là một cô gái rấtxinh đẹp.Khiến tôi cảm thấy có chút mơ hồ. Nhìn hai người, tôi đi ra nghênh đón, cười nhạtnói: “Đã lâu không gặp, Trân Húc Diệu, càng ngàycậu càng đẹp trai nha” Trân Húc Diệu cười nhạt, trên khuôn mặt kiasớm đã không còn vẻ non nớt mà thay vào đó lànét chững chạc, nghiêm túc. Nhìn thầy tỏi, anh tagật đầu, cười nhạt: “Đã lâu không gặp, chị gây đi nhiều rồi!”Tôi cười cười, nhìn cô gái bên cạnh anh ta, mởmiệng nói: “Không giới thiệu một chút sao? Có gáixinh xắn như vậy, là bạn gái à?” Anh ta gật đầu, kéo cô gái sát lại, nói: “Giớithiệu một chút, Vương Ngọc Mai, bạn gái tôi” Sauđó nhìn Vương Ngọc Mai nói: “Đây là Thâm XuânHinh… Chị anh”Chị!Lúc nghe được từ này, trong nháy mắt, tôi liềnngẩn người ra, cái từ “Chị” này phát ra từ miệnganh ta, quả thực có chút không quen.Vương Ngọc Mai nhìn tôi, vui vẻ cười cười nói“Chào chị, chị, chị đúng thật là xinh đẹp như tronglời kể của anh Diệu luôn”Tôi cười nhạt: “Chào em, chắc là nó nói quáthôi, đi thôi, vào nhà thôi, đồ ăn sắp xong hết rồi”Cùng đi vào biệt thự, cùng bọn họ ngôi xuốnghỏi han, trong lòng tôi ẩn giấu biết bao nhiêu điềumuốn hỏi Trần Húc Diệu. Ví dụ, John đâu? Anh tađưa cô gái này về là định kết hôn sao? Bởi vì quan hệ giữa anh ta và .John rất đặcbiệt nên tôi không hề hỏi kỹ bọn họ. Vốn còn cholà hai người bọn họ vẫn sẽ cứ mập mờ như vậymãi, nhưng không ngờ ráng, lúc gặp lại nhau lại làkiểu như vậy.Lâm Uyên chuẩn bị xong thức ăn, Mạc ThanhMây cũng làm xong việc, hai người họ vừa vặn trởlại, mọi người cùng nhau ngồi vào bào ăn, sau khigiới thiệu lan nhau, Trần Húc Diệu nhìn Lâm Uyênđây chăm chú, mở miệng nói: “Mẹ, lần này con trởvề là muốn đưa Vương Ngọc Mai về gặp mẹ, convà cô ấy dự định kết hôn, chuyện đính hôn vancần mẹ giúp con lo liệu. Nhà Ngọc Mai là ngườigốc thủ đô, rất nhiều chuyện lễ nghi chi tiết concòn chưa hiểu hết, phải làm phiên mẹ rồi” Những lời này khiến cho Lâm Uyên có hơi bấtngờ, nhưng dường như cũng đã dự liệu đượctrong đầu, bà ấy ngẩn người ra, ngay sau đó liêncười nói: “Tốt quá rồi, cuối cùng thì con cũng chịusuy nghĩ đến chuyện ổn định rồi, còn chuyện đínhhôn, con cứ giao cho mẹ lo liệu, hai đứa có yêucầu gì không? Mẹ sẽ làm theo yêu cầu của hai con. Trần Húc Diệu cười nhạt, khẽ lắc đầu nói“Sao cũng được ạ, con và Ngọc Mai đều nghe lờingười lớn, đến lúc đính hôn, họ hàng hai bên ănbữa cơm ở khách sạn và trò chuyện với nhau là được” Lâm Uyên gật đầu, trên mặt không tự chủ màlộ ra nét cười, nghĩ đến chuyện bọn nhỏ đều bátđầu ổn định rồi, làm cha làm mẹ, chỉ đơn giản làmong đợi con cái có thể bình an cả đờiTrong bữa cơm, mọi người đều rất náo nhiệt,chỉ là tôi nhìn cách Trân Húc Diệu và Vương NgọcMai ở bên cạnh nhau, luôn có cảm giác rất kỳ lạKhông biết hai người này đã ở bên nhau bao lâurôi, nhưng dường như không có cảm giác thânmật giữa tình nhân với nhau, ngược lại còn cư xửvới nhau rất lễ phép.Cơm nước xong xuôi, ở sân sauLâm Uyên kéo Ngọc Mai lên lầu, có lẽ là với tưcách làm mẹ, đại khái là bà ấy kéo Ngọc Mai điđể chuẩn bị quà gặp mặt, những chuyện này đềulà bình thường. Tôi và Trần Húc Diệu ở sân sau, anh ta đangưu tư đến nỏi dường như có chút đề mê, tôi khôngnhịn được mà mở miệng nói: “Nghe mẹ nói, cậuchuyển công ty tới thủ đó, sau này cậu định ở lạithủ đô sao?” Anh ta nhìn về phía tôi, gật đầu: “Ừ, mẹ bảo tôitới giúp chị xử lý tốt sản nghiệp của nhà họ Lâm,muốn cho chị thoải mái một chút, như thế cũngtốt. Người một nhà, mọi người đều ở cùng nhau,thật sự rất hạnh phúc”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận