Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama


Trong lòng Phó Khanh Thần đã có biện pháp đối phó kỹ càng, ánh mắt anh chợt lóe lên, biểu cảm trở nên cực kỳ lạnh lùng.

An Hạ nhanh chóng ngồi thẳng dậy, chờ đợi chỉ thị của Phó Khanh Thần.

Sắp được tận mắt chứng kiến sếp Phó chém giết tứ phương rồi, tưởng tượng thôi cũng thấy kích động!

Cuối cùng, Phó Khanh Thần cầm điện thoại gọi cho người nào đó.

“...!Alo, giúp tôi một chuyện.”

Điện thoại kêu một lúc rồi người ở đầu bên kia mới chậm rì rì tiếp nhận.

Lúc này trong văn phòng công ty hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của Phó Khanh Thần và An Hạ ra thì cũng chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ xíu từ trong loa điện thoại.

An Hạ nhú đầu lên muốn nghe xem rốt cuộc là vị thần thánh phương nào có thể khiến cho Phó Khanh Thần mở miệng nhờ giúp đỡ.

Người ở đầu bên kia vốn dĩ vẫn hơi buồn ngủ, nhưng khi nghe đến lời vừa rồi thì tỉnh táo lại ngay lập tức:

“Phó Khanh Thần, cậu còn không biết xấu hổ mà đến tìm tôi nhờ giúp đỡ à, lần trước cậu hại tôi nằm trên giường ba ngày mới xuống giường được, sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy hả! Mông của tôi muốn nát luôn rồi đây nè!”

[Ái chà…]

Có thể nghe thấy rõ ràng giọng điệu chất vấn của người bí ẩn, làm cho người ta mang suy nghĩ không đứng đắn với cuộc đối thoại vừa vang vọng trong khắp văn phòng.

Đợi đến khi Phó Khanh Thần phản ứng lại thì mọi chuyện đã muộn rồi!


Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn ánh mắt An Hạ hướng về phía mình dần dần phát sáng:

[OMG, sếp Phó lại có Omega khác ở bên ngoài! ]

[Đáng sợ quá má ơi! Tại sao một Alpha si tình lại có thể phải lòng người khác?]

[Đào một chút xem người tình bí mật của sếp Phó bá đạo.

]

[Xem xét kỹ lưỡng, trước mắt gọi người đàn ông này là Tiểu Phó…]

An Hạ hóng chuyện vui trong lòng lập tức lướt qua vô số tiêu đề của tin tức sốt dẻo.

Ngoài mặt cậu vẫn đang làm việc nghiêm túc, nhưng trên thực tế nội tâm lại hận không thể dán đến bên cạnh điện thoại, trò chuyện với người bí ẩn kia xem Phó Khanh Thần làm sao khiến anh ta "ba ngày không xuống giường được" .

[Nhìn đi! Nhìn đi! Đây mới là nhân vật phản diện có quyền lực đủ để đối đầu trực diện với vai chính trong cả truyện!]

[Không thể để tụt lại phía sau so với mọi người xung quanh, ngay cả kích thước và chiều dài cũng không được! ]

An Hạ vừa gõ bàn phím ra vẻ mình thực sự chuyên tâm với công việc, lại vừa lật giở tất cả tin vịt về lịch sử tình trường của Phó Khanh Thần.

Nhưng cậu rất nhanh đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng:

[Sai sai nha, sếp Phó rõ ràng là trai tân hai mươi bảy năm, sao bỗng nhiên lại phá giới? Chẳng lẽ là…]

—— [Mô-típ thế thân! ]

Hú hú, lại là một drama nóng bỏng tay!

Bé chồn trong bể drama lại bắt đầu nhảy nhót rồi.

Khóe miệng Phó Khanh Thần hơi giật giật, anh thực sự cảm thấy mình nên nhắc nhở An Hạ một chút, bản thân anh và Bạch Thư Nam mới gặp nhau có hai lần thôi.

Hơn nữa, lần nào gặp nhau cũng không để lại ấn tượng tốt, anh dựa vào cái gì để cảm nắng một Omega như vậy đây.

Anh là trai tân chứ đâu phải đồ ngu.

"Này! Phó Khanh Thần, sao cậu không nói gì! Lúc đó cậu có bản lĩnh tính toán thiệt hơn khiến tôi bị lão già dùng gia pháp chăm sóc, bây giờ lại không có bản lĩnh thừa nhận? Cậu có tin là ngày mai tôi dán việc cậu bị lạc đường trong phòng khách nhà mình lúc nhỏ treo trước cửa công ty không?"

Nghe thấy chuyện mất mặt lúc nhỏ của mình bị phơi bày, Phó Khanh Thần nhanh chóng chuyển chủ đề:

"Giản Ôn Luân, lần này tôi có việc quan trọng muốn trao đổi với cậu."

"Haha, tôi không nghe tôi không nghe! Con rùa khốn kiếp niệm kinh đi lêu lêu lêu…"

Phó Khanh Thần âm thầm cắn chặt răng hàm sau, rốt cuộc kiếp trước anh đã tạo nghiệt gì, để kiếp này anh không có lấy một người bình thường ở bên cạnh!


Nghe thấy cái tên Giản Ôn Luân này, An Hạ vẫn còn nhảy nhót trong bể drama cuối cùng cũng tìm về chút lý trí.

[Giản Ôn Luân? Hoá ra người gọi điện thoại với Phó Khanh Thần là Giản Ôn Luân.]

[Chính là Giản Ôn Luân a.

k.

a người thứ hai đeo bám nhất kiến chung tình với Bạch Thư Nam trong tiểu thuyết sao?]

[Cái tên Giản Ôn Luân ở bên đường một khóc hai nháo ba thắt cổ, còn khóc lóc kêu gào để Bạch Thư Nam gặp anh ta một lần, cuối cùng bị người trong nhà đến kéo về?]

Đáy mắt Phó Khanh Thần chợt loé lên, trạng thái tức giận nhanh chóng được thu hồi, anh ngồi trên ghế dựa lắng nghe tiếng lòng của An Hạ một cách cẩn thận.

[Để tôi xem hai người các anh làm thế nào mà quen biết… Ồ~ Hoá ra có một khoảng thời gian Bạch Thư Nam muốn gia nhập giới giải trí, cho nên mới để ý tìm người trong nhà có công ty giải trí là Giản Ôn Luân.]

[Nói đến đây, trong này vẫn còn có đất diễn của sếp Phó.

]

Có anh? Không thể nào!

Phó Khanh Thần lại một lần nữa hóng chuyện hóng đến tận trên đầu mình khiến sắc mặt hơi đen lại.

[Đó là một ngày mưa to gió lớn, sếp Phó lại nảy sinh mâu thuẫn với Bạch Thư Nam lần nữa, nhưng anh cũng không dám làm người trong lòng bị tổn thương nên chỉ có thể ở nhà một mình tự hờn dỗi.]

[Trùng hợp lúc này, bạn thân Giản Ôn Luân của anh đến nhà làm khách, sau khi hỏi thăm tình hình, anh ta không nhịn được mà tò mò rốt cuộc vị Bạch Thư Nam này là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Phó Khanh Thần trằn trọc không ngủ vì cậu ta.]

[Anh ta tò mò bèn đi tìm hiểu thử, một cái nhìn này khiến anh ta không từ bỏ được.]

[Anh ta! Đứa trẻ nhận được đầy đủ sự yêu thương chiều chuộng của mọi người trong nhà họ Giản! Nhất kiến chung tình với Bạch Thư Nam chỉ vì một cái quay đầu mỉm cười!]

[Sau khi nghe thấy Bạch Thư Nam muốn gia nhập giới giải trí, anh ta càng không ngại dùng tất cả mối quan hệ sâu rộng để tặng những tài nguyên tốt nhất đến bên miệng Bạch Thư Nam.


]

An Hạ lên xuống trầm bổng:

[Anh ta yêu đến hèn mọn, yêu đến sâu lắng, yêu đến chết đi sống lại!]

[‘Bạch Thư Nam, anh thích em! Tim gan của anh, toàn thân trên dưới, mỗi một tế bào đều đang nói, anh thích em!’]

[Trên đây là đoạn trích trong lời tỏ tình của Giản Ôn Luân.

]

[Đáng tiếc, bạn Tiểu Giản chỉ là một cái bia đỡ đạn trong toàn bộ cuốn truyện mà thôi, sau khi tận mắt nhìn thấy Bạch Thư Nam và Cung Kình Vũ hôn nhau liền tan nát con tim, bỏ ra nước ngoài chữa trị vết thương lòng.

]

"...!Phụt."

Phó Khanh Thần đang nói chuyện với Giản Ôn Luân không nhịn được mà phát ra một âm thanh bật cười nhỏ đến khó phát hiện giữa cánh môi.

Anh không biết nên cười mấy câu bày tỏ cực kỳ xấu hổ này hay là nên cười Giản Ôn Luân trong tin đồn của An Hạ lại chỉ là một cái bia đỡ đạn nhỏ.

Dù sao thì bản thân anh cũng là Boss lớn cuối cùng mà.

Giờ này phút này, cảm giác ưu việt của sếp Phó trong vai kẻ phản diện sau màn đã được thể hiện một cách trọn vẹn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận