Thậm chí anh còn ngửi được mùi pheromone nhàn nhạt trên người Bạch Thư Nam.
Một Omega lại dám toả pheromone với Alpha trước đám đông, mục đích trong này rõ như ban ngày.
Bạch Thư Nam nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo của anh thì hoảng sợ, tại sao sau khi nghe thấy lời cậu ta nói Phó Khanh Thần lại không lộ ra biểu cảm đau lòng, mà hình như còn có hơi tức giận?
Rõ ràng cậu ta đã tìm hiểu đầy đủ về sở thích của Phó Khanh Thần rồi, cũng biết được anh thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, thực sự khát khao nhận được sự quan tâm.
Vì để Phó Khanh Thần chú ý đến bản thân, hôm nay cậu ta còn đặc biệt chọn một bộ quần áo màu nhạt, chú trọng xây dựng hình tượng dịu dàng, hòa nhã.
Chẳng lẽ là do pheromone của cậu ta không đủ nồng?
Bạch Thư Nam bóp chặt sandwich trong tay mình, trông như thể vô ý mà dựa vào gần Phó Khanh Thần hơn một chút:
“Anh Phó, anh tức giận ạ? Lần sau em sẽ cố gắng làm một cái bánh sandwich trông đẹp hơn, anh có thể đừng giận em được không?”
[Nói cách khác, lần tới sẽ tiêu nhiều tiền hơn một chút để mua một cái bánh bớt xấu hơn.
]
[Sếp Phó đáng thương, đây chính là bị người ta dính lấy hoàn toàn rồi.
]
An Hạ lắc lắc đầu, dưới đáy lòng vì ông chủ mà mặc niệm, nhân tiện lấy điện thoại ra tra xem trong mấy ngày này chuyến bay ra nước ngoài rẻ nhất là ngày nào.
Một khi Phó Khanh Thần động lòng với Bạch Thư Nam, người chịu khổ chính là trợ lý nhỏ cậu đây.
Cậu không muốn đêm hôm khuya khoắt còn phải bò dậy đặt phòng KTV cho Phó Khanh Thần đang bị tổn thương đâu.
Phải xin nghỉ, xin nghỉ đông 365 ngày!
Ở bên này, Bạch Thư Nam vẫn đang không ngừng kiên trì mà dựa gần lại, giống như muốn dính lên người Phó Khanh Thần, cậu ta còn liều mạng tỏa pheromone ra bên ngoài.
Nhưng ai ngờ được vào lúc cậu ta sắp đụng vào người Phó Khanh Thần, Phó Khanh Thần trực tiếp lùi về sau nửa mét.
“… A?”
Bạch Thư Nam không kịp phản ứng lại nên nhào về khoảng không trước mặt, cậu ta ngã cắm mặt xuống đất trước toàn thể ánh nhìn của mọi người bên ngoài cửa công ty.
Cú ngã này cực kỳ vang dội, làm cho những người vây quanh hóng hớt ngu người, An Hạ đang đặt vé cũng nhìn chằm chằm.
[Đây… chẳng lẽ là kiểu tình thú mới mà mình chưa biết?]
Phó Khanh Thần chẳng thèm nhìn Bạch Thư Nam lấy một lần.
“Trợ lý An.
”
An Hạ đứng trong góc giả làm cây phát tài nhanh chóng chạy ra.
“Dạ sếp Phó, có tôi.
”
“Thông báo với bộ phận Nhân sự, gạch tên Bạch Thư Nam trong danh sách thực tập sinh, tôi sẵn sàng dùng tiền cá nhân để trả gấp mười lần tiền vi phạm hợp đồng của cậu ta.
”
Vừa nghe không thể tiếp tục thực tập, Bạch Thư Nam đang nằm trên mặt đất giả vờ yếu đuối lập tức đứng dậy.
Rõ ràng cậu ta vẫn luôn thể hiện rất tốt, tại sao lại không cho cậu ta thực tập chứ?
“Anh Phó, sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Em chỉ muốn tặng anh một chiếc bánh sandwich mà thôi, sao anh lại tức giận đến thế chứ!”
Phó Khanh Thần nghe vậy thì liếc mắt nhìn chiếc bánh sandwich mốc trên mặt đất.
Bạch Thư Nam lập tức thấy chột dạ, nhưng rất nhanh sau đó, cậu ta đã bình tĩnh lại.
Phó Khanh Thần cũng không biết chiếc bánh sandwich này hết hạn được một tuần, cậu ta lo lắng cái gì chứ.
… Không, thật ra cái gì sếp Phó cũng biết hết.
Sếp Phó bị xem như khỉ mà đùa giỡn lập tức gọi bảo vệ tới kéo Bạch Thư Nam còn đang dây dưa kia ra ngoài: “Ngại quá, Phó thị tạm thời không thiếu nhân lực, cậu Bạch có thể rời khỏi đây rồi.
”
Bạch Thư Nam không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, tại sao Phó Khanh Thần không những không phải lòng cậu ta mà còn khiến cậu ta mất mặt trước mặt mọi người.
“Phó Khanh Thần! Tôi sẽ không khuất phục trước anh đâu, anh tưởng có tiền là hay hả! Tôi nhất định sẽ quay lại!”
An Hạ cứ vậy trơ mắt nhìn Bạch Thư Nam bị kéo đi xa dần.
Nhưng sau đó cậu lập tức phản ứng lại:
[Mình hiểu rồi, qua hai ngày nữa, một thông tin cơ mật trong nội bộ công ty bị lộ ra ngoài, lúc đó Bạch Thư Nam sẽ bị vu khống là gián điệp bán thông tin của công ty, từ đó lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
]
[Sự việc lần này nghiêm trọng đến mức ngay cả Phó Khanh Thần cũng không thể giải quyết được ngay lập tức, Bạch Thư Nam cũng chỉ có thể chấp nhận bị đuổi việc và gánh tội thay trong một khoảng thời gian dài.
]
[Nhưng bây giờ thì khác, Bạch Thư Nam không vào công ty, như vậy thì cậu ta cũng sẽ không biến thành kẻ thế tội nữa.
]
[Xem ra Phó Khanh Thần đã biết trước chuyện thông tin cơ mật bị lộ ra ngoài nên mới đuổi Bạch Thư Nam đi trước.
]
[Hoá ra mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Phó Khanh Thần!]
An Hạ không chú ý đến ánh mắt ngày càng kỳ lạ của Phó Khanh Thần, trong lòng phát ra tiếng hét lớn ──
[Aaaaaa! Sếp Phó si tình quá!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...