Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama


An Hạ là người đơn giản, trước mắt sắp được hít drama của cấp trên nhà mình, sao cậu có thể không vui cho được.


Mà lúc này, Phó Khanh Thần vừa đến trước công ty đã dừng bước.


Bởi vì anh nhìn thấy bóng dáng Bạch Thư Nam đứng trước cửa công ty — hơn nữa Bạch Thư Nam dường như cũng nhìn thấy anh.


Nghĩ đến kết cục bi thảm mình nghe được từ chỗ An Hạ, Phó Khanh Thần không kìm được mà giật mình, sau đó đứng tại chỗ xoay người lại, giờ anh sẽ tan làm ngay và luôn.


Chỉ tiếc trời không chiều lòng người…

“Anh Phó, hóa ra anh cũng làm việc ở đây sao, tình cờ quá.



Giọng nói yểu điệu và duyên dáng vang vọng khắp đại sảnh công ty, Bạch Thư Nam cầm cặp táp đi đến chỗ Phó Khanh Thần trong ánh nhìn của mọi người.


Dứt khoát phá hỏng tuyến đường “chạy trốn” của anh: “Anh Phó, anh ăn sáng chưa, nếu chưa ăn thì chỗ em còn một miếng bánh sandwich nè.




Dáng vẻ Bạch Thư Nam vốn thanh tú, đáng yêu, ăn mặc cũng rất thời thượng, cả người đều toát lên khí chất và tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ.


Lúc này, cậu ta dùng đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn Phó Khanh Thần trước mặt, đôi môi đo đỏ được thoa son dưỡng, nhìn thôi cũng biết là một Omega cực kỳ ngọt ngào.


[Được lắm! Chính là vị ngọt này!]

m thanh kích động của An Hạ vang lên văng vẳng trong đầu Phó Khanh Thần:

[Phó Khanh Thần thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, bố mẹ có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với anh, chính điều này đã dẫn đến tính cách của anh dần trở nên u ám và tối tăm, chỉ cần là thứ anh nhìn trúng thì nhất định phải nắm được trong tay.

]

[Mà vừa hay lúc này! Omega bé nhỏ Bạch Thư Nam bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh, Phó Khanh Thần lạnh lùng vô tình không nhịn được vì cậu ta mà dừng lại, lớp băng phòng bị lạnh lẽo dưới nụ cười ấm áp của Bạch Thư Nam cũng không kìm được mà sụp đổ ầm ầm.

]

An Hạ đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, bên dưới khuôn mặt tưởng chừng như bình tĩnh lại là tinh thần buôn chuyện hừng hực.

Cậu vừa nhớ lại cốt truyện của tiểu thuyết, vừa đọc diễn cảm trong lòng một cách sinh động như thật:

[Bạch Thư Nam chính là tia sáng trong cuộc đời đen tối của Phó Khanh Thần! Là ánh mặt trời mà anh hằng mơ ước! Anh kháng cự những thay đổi của bản thân, nhưng lại không thể ngăn cản nội tâm mình hướng về Bạch Thư Nam.

]

[Trong một đêm giông bão, Alpha bá đạo dồn Omega nhỏ yếu vào góc tường, đưa tay nâng chiếc cằm trắng nõn của cậu ta lên: ‘Khá khen cho một Omega lạt mềm buộc chặt, nếu cậu đã chủ động đưa tới cửa, vậy thì việc kết thúc trò chơi này cũng không phải do cậu quyết định!’]

An Hạ lại đổi tư thế đẩy mắt kiếng, tiếp tục theo dõi màn kịch trước mặt:

[Nhưng sếp Phó tội nghiệp vẫn không biết rằng cuộc gặp gỡ của anh với Bạch Thư Nam đều là một âm mưu đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng.

]

[Bạch Thư Nam đam mê cờ bạc, mỗi lần cờ bạc đều chơi đến khô máu, bây giờ đang mắc nợ ngập đầu, nhưng hiện tại công chính Cung Kình Vũ vẫn chưa lên sân khấu nên chẳng có ai thu dọn cục diện rối rắm cho cậu ta.

]

[Thế nên mục tiêu của cậu ta lúc này chính là sếp Phó, một người vừa nhiều tiền lại còn ngu ngốc! Ngay cả chiếc bánh sandwich trong tay cũng là hàng giảm giá đã hết hạn của cửa hàng tráng miệng, chỉ có hai tệ rưỡi!]

Phó Khanh Thần không nhịn được cúi đầu nhìn chiếc bánh sandwich trong tay Bạch Thư Nam, với thị lực tinh tường của mình, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy những đốm mốc xanh trên mép bánh mì.


Thấy ánh mắt của anh cuối cùng cũng tập trung trên người mình, Bạch Thư Nam ngượng ngùng cúi đầu:


“Bánh sandwich này là em tự tay làm, trông không đẹp mắt lắm, nếu anh Phó không thích thì để em vứt đi vậy.



Nói xong, khóe mắt Bạch Thư Nam lại đột nhiên đỏ lên, giống như đã chịu ấm ức cực kỳ lớn:

“Nếu anh vẫn để ý thì cho em xin lỗi, là do em đường đột, không cân nhắc đến tâm trạng của anh Phó.



Phó Khanh Thần im lặng, từ đầu đến cuối ngay cả một câu anh cũng chưa nói, Bạch Thư Nam lại có thể tự mình diễn ra một màn kịch lớn như vậy.


Có trời mới biết, hôm qua mới chỉ là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau mà thôi, là do Bạch Thư Nam không cẩn thận làm hỏng điện thoại của anh nên anh mới chú ý đến sự tồn tại của Omega này.


[Kể ra thì lần đầu gặp mặt của sếp Phó và Bạch Thư Nam cũng là Bạch Thư Nam căn chuẩn thông tin thời gian Phó Khanh Thần quay về để cố ý đụng phải.

]

[Vọt nhanh về phía trước, đụng vỡ nát điện thoại ngay tại chỗ.

Phím âm lượng văng ra cả bên ngoài.

]

Phó Khanh Thần nghiêng đầu, được nha, không nghĩ đến điện thoại của anh lại hỏng như vậy.


[Lấy lý do bồi thường, Bạch Thư Nam còn xin cách thức liên lạc của Phó Khanh Thần, nói nhất định sẽ trả tiền lại cho anh.


]

[Đương nhiên là Bạch Thư Nam sẽ không trả tiền lại rồi, cậu ta đã dùng toàn bộ tiền để đắp lên người mình, sao có thể trả cho Phó Khanh Thần được nữa.

]

[Chỉ cần cậu ta liên tục không trả tiền thì sẽ có lý do để tiếp tục quấn lấy Phó Khanh Thần, hai người thường xuyên qua lại, như vậy không phải nuôi dưỡng tình yêu được rồi sao!]

“Ha…”

Phó Khanh Thần bị mánh khóe nhỏ này của Bạch Thư Nam chọc tức đến bật cười.


Rốt cuộc là kẻ nào bịa đặt rằng anh sẽ thích loại Omega không từ thủ đoạn, vừa ngu vừa đần này vậy!











Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận