Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama


Cậu cầm lên xem, phát hiện Phó Khanh Thần lại gửi cho cậu một khoản tiền thưởng cao, đây đã là lần thứ tư trong tháng này.

An Hạ nuốt nước miếng, cậu vốn biết rõ cuối cùng Phó Khanh Thần sẽ hắc hóa nhưng vẫn kiên trì ở lại bên cạnh anh, nguyên nhân quan trọng nhất là vì lúc chưa hắc hóa, anh thật sự là một ông chủ tốt, đã hào phóng lại còn đẹp trai.

Thấy không, cậu chỉ pha một tách cà phê cho Phó Khanh Thần thôi, vậy mà người ta lại thưởng cho cậu một khoản tiền thưởng.

"Cảm ơn sếp Phó nha!"

Lúc này, nụ cười rạng rỡ trên mặt An Hạ cực kỳ chân thành.

[Không hổ là não yêu đương đỉnh cấp, người sẵn sàng bỏ ra khoản tiền khổng lồ hàng trăm triệu để sửa lại một nửa khuôn viên trường đại học của Bạch Thư Nam, chỉ để làm cậu ta vui vẻ mỉm cười một cái, ra tay rất hào phóng.]

[Đáng tiếc, cuối cùng trường đại học đó bởi vì đuổi học Bạch Thư Nam mà bị công chính Cung Kình Vũ san bằng, hơn nữa Bạch Thư Nam còn trả đũa chỉ trích Phó Khanh Thần không nên dùng tiền vũ nhục cậu ta.

Sếp Phó đáng thương từ đó bước trên con đường hắc hóa không lối về.]

Phó Khanh Thần đang chờ tiếp tục hít quả drama chấn động một phen, tại sao đang hít drama vui vẻ, drama này lại rơi trên đầu mình?


Mà An Hạ vui sướng nhận được "tiền thưởng” thì tinh thần phấn chấn, sau khi đóng văn kiện “lười biếng” lại, bèn bắt đầu làm việc nghiêm túc.

Nếu như đã nhận mười vạn tiền thưởng rồi, sao cậu có thể tiếp tục lười biếng được nữa chứ, đương nhiên phải cố gắng hồi báo đại ân đại đức của ông chủ!

Công nhân lười biếng cuối cùng cũng bắt đầu làm việc nghiêm túc, nhưng Phó Khanh Thần là ông chủ lại không vui nổi.

Cho nên… drama của Giám đốc Tài chính rốt cuộc có kể tiếp hay không, anh thật sự rất sốt ruột đó!

Tiền cũng cho rồi, drama của anh đâu!

Qua hồi lâu, thiên tài thương nghiệp Phó Khanh Thần lại lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là "rổ tre đựng nước cũng bằng không”.

Mãi đến sáu giờ chiều, An Hạ đúng giờ tan làm về nhà, Phó Khanh Thần vẫn không thể biết được phần tiếp theo của drama.

Phó Khanh Thần như bị mắc xương trong họng, trên đường về nhà phải đi thêm hai vòng nữa mới đến nơi.

Cuối cùng, khi anh dần dần quên đi chuyện ban ngày, nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì tiếng lòng nửa tỉnh nửa mê của An Hạ lại truyền đến một lần nữa.


[Hở? Có phải mình quên mất chuyện gì đó rồi không ta?]

Phó Khanh Thần đột nhiên mở mắt ra, cơn buồn ngủ trong đầu bay sạch sành sanh ngay lập tức.

Quả drama này cuối cùng cũng đi được đến hồi kết rồi ư?

[Ừm...!hình như là chuyện của Giám đốc Tài chính...]

Phó Khanh Thần nhịn không được nắm chặt góc chăn, ngừng thở chờ nửa câu sau của An Hạ.

[...Khò...!Khò…]

Ai mà ngờ anh chờ hồi lâu cũng không nghe được gì, chỉ có từng tiếng khò khò bình thản truyền đến, Phó Khanh Thần điên tiết nhắm mắt lại.


Vì sao đến cả tiếng thở khi ngủ của An Hạ mà anh cũng có thể nghe được vậy?!!!

Ngày hôm sau, An Hạ mở mắt ra, xem trước tin tức sốt dẻo của ngày hôm nay như thường lệ, sau đó cậu mới nhớ ra rốt cuộc tối qua trước khi đi ngủ mình đã quên cái gì.


[Hóa ra Giám đốc Tài chính vì để trả thù vợ và em trai mà sau khi vợ sinh xong đã lén đổi con, đổi con của vợ và em trai thành đứa con của mình với ánh trăng sáng!]

[Đêm đó ông ấy và ánh trăng sáng lâu ngày gặp lại nên uống chút rượu, sau đó cả hai lăn giường, ai dè một phát trúng luôn, không lâu sau ánh trăng sáng bèn mang thai.]

[Giám đốc tài chính cảm thấy hổ thẹn với vợ, mà trong lúc vô tình lại phát hiện ra chuyện bẩn thỉu của vợ và em trai mình, ông ấy bèn dứt khoát treo đầu dê bán thịt chó, hai đứa bé cứ như thế mà đổi thân phận cho nhau.]

[Đúng lúc ánh trăng sáng cũng có tình cảm với ông ấy, ông ấy dứt khoát lén nuôi bà ấy bên cạnh, thậm chí còn để ánh trăng sáng ở cùng tiểu khu với nhà mình.]

[Bà vợ kia còn chưa biết con mình đã bị tráo, ánh trăng sáng cũng không biết, bọn họ đều bảo con trai mình gọi Giám đốc Tài chính là bố.]

[Đúng là thâm độc, Giám đốc Tài chính có hai đứa con trai, vợ và em trai ông ấy lại phải nuôi con trai của người khác.]

Một bên kia, Phó Khanh Thần đi theo An Hạ nghe xong quả drama bùng nổ này cuối cùng cũng mỉm cười như trút được gánh nặng.

Quầng thâm mắt xuất hiện dưới mắt anh vì thức cả đêm cũng không còn quá chói lọi nữa.


Anh vui vẻ, tiếp tục chuyển cho An Hạ mười vạn, ghi chú là tiền ăn sáng.

An Hạ lần nữa nhận được tiền vui đến mức nhảy nhót không ngừng trong chung cư, hiếm khi đi làm với gương mặt vui vẻ.

Nhưng chờ cậu vào công ty rồi mới phản ứng lại, sáng nay mình bị mười vạn làm cho hoa mắt, vậy mà quên mất hôm nay là ngày đầu tiên Phó Khanh Thần và Bạch Thư Nam chính thức gặp mặt.

[Bạch Thư Nam tuy chỉ là một sinh viên năm ba bình thường, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đến cả thông báo trúng tuyển cũng nhờ sử dụng một ít mánh khóe mới mua được, nhưng cậu ta lại có hào quang của vai chính để thông qua buổi phỏng vấn thực tập sinh ở Phó thị, hơn nữa hôm nay còn là ngày mà đám thực tập sinh này đến đây điểm danh.]

[Ôi chao ơi, hành trình não yêu đương của sếp Phó cuối cũng cũng bắt đầu rồi!]










Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận