[Mệt cái gì mà mệt, có mệt thì cũng là chuyện đương nhiên, thoải mái chỉ dành cho người chết thôi!]
Bé Giản ngây thơ trước mắt vẫn không biết tại sao hai người này bỗng nhiên lại nảy sinh nhiệt tình lớn như vậy với công việc.
Chú ong chăm chỉ đúng không, vậy thì anh ta cũng chăm chỉ!
Vừa hay nội dung đàm phán hôm nay của Cung thị và Phó thị có một phần liên quan đến nhà họ Giản, anh ta cũng muốn theo Phó Khanh Thần quay về làm việc!
Mấy người họ đến vội mà đi cũng vội.
Lúc bước ra khỏi cửa lớn quán lẩu, An Hạ nhanh tay nhanh mắt kéo một góc áo của Phó Khanh Thần:
“Sếp đi ngược đường rồi, bên này cơ mà.
”
“Ờ.
”
Vẻ mặt của sếp Phó nghiêm nghị, hoàn toàn tự nhiên đổi phương hướng đi tiếp.
***
Bọn họ vừa về đến công ty, người Cung thị đã theo vào ngay sau đó.
Cung Kình Vũ là người thừa kế duy nhất của Cung thị, được dày công bồi dưỡng nhiều năm, hôm nay chính là lúc anh ta bộc lộ tài năng ở Hải thành!
Anh ta dẫn đầu đội ngũ đàm phán của mình, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà bước chân vào cửa lớn Phó thị.
Cung Kình Vũ liếc nhìn, là bóng dáng của Phó Khanh Thần, bên cạnh anh còn có Giản Ôn Luân và một người mà anh ta không biết.
Phó thị và Cung thị dây dưa với nhau nhiều năm trên thị trường, từ thời cha ông đã bắt đầu không đội trời chung, như nước với lửa.
Hôm nay Cung Kình Vũ đến đây không chỉ vì một mình anh ta, mà càng là vì niềm kiêu hãnh của nhà họ Cung sau lưng anh ta.
Nhìn thấy Phó Khanh Thần, Cung Kình Vũ lập tức muốn tỏ rõ quyết tâm cho anh thấy, lần này Cung Kình Vũ nhất định sẽ thắng được anh:
“Phó Khanh Thần! Lần này tôi tới là để anh hiểu rõ vẫn là nhà họ Cung chúng tôi có tiếng nói ở Hải Thành!
Đừng có chống đối nữa làm gì, hôm nay ngoan ngoãn ký hợp đồng đàm phán, tôi còn có thể đồng ý cho các người toàn vẹn rời khỏi Hải Thành!”
Cung Kình Vũ ngẩng cao cái đầu vuốt ngược đầy keo xịt tóc, lớn tiếng buông lời tuyên chiến vang vọng toàn bộ đại sảnh Phó thị.
Mà đoàn đội đàm phán đứng ở phía sau anh ta nghe xong lại ồn ào hít một hơi thật sâu, che lại khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ không dám nhìn anh ta.
An Hạ khó hiểu nghi ngờ:
[Chẳng lẽ anh ta không biết hiện tại bản thân anh ta đang đứng ở địa bàn công ty chúng ta, hơn nữa lần đàm phán này Phó thị chúng ta mới là bên A mà?]
[Có phải có sai sót gì không, mảnh đất phía Tây thành phố vốn là của Phó thị, là Cung thị chạy theo đòi Phó thị hợp tác cùng.
]
[Đầu óc Cung Kình Vũ có phải bị chập điện rồi không, quần lót mặc ngược cũng thôi đi, bộ não cũng lắp ngược rồi hay sao?]
Đánh giá thật sắc bén.
Trong lòng Phó Khanh Thần phải lau mắt mà nhìn với vị trợ lý này của mình.
Còn có lời nói sắc bén của Giản Ôn Luân:
“Anh chắc là tên ngốc hả?”
“! Cậu nói cái gì? Nhà họ Giản mấy người chỉ là một công ty giải trí nho nhỏ, Giản Ôn Luân cậu làm gì có tư cách mà nói chuyện với tôi!”
Mọi người trong đoàn đội Cung thị xoắn xuýt một trận, hận không thể chạy nhanh đến bịt cái miệng xấu xa này của Cung Kình Vũ lại.
Đừng nói nữa cha nội ơi!
Cái gì gọi là công ty giải trí nho nhỏ chứ, tất cả nghệ sĩ kiếm ra tiền nhất trong showbiz đều là người của nhà họ Giản, anh có hiểu thế nào là giá trị thực của người nổi tiếng khi họ làm đại sứ thương hiệu không vậy?
Chỉ cần một câu nói của Giản Ôn Luân thôi, toàn bộ nghệ sĩ của giới giải trí đều không dám nhận quảng cáo cho nhà họ Cung nữa đấy.
Đến lúc đó ai sẽ mua hàng hả?
Anh là đồ ngu đúng không?
Giản Ôn Luân cười lạnh một tiếng: “Anh cứ chờ đấy đi.
”
Anh ta vốn dĩ chỉ muốn xem trò vui, nếu như Cung Kình Vũ đã nói như vậy rồi, anh ta còn nhịn nữa thì chính là đồ con rùa!
Giản Ôn Luân móc điện thoại ra gọi một cuộc: “Này, tôi đây, triệu tập đoàn đội đàm phán giỏi nhất của công ty ngay lập tức, để bọn họ đến Phó thị đàm phán với Cung thị.
Tiền lương tăng ca tạm thời gấp năm lần, tôi trả!”
[Tiền tăng ca gấp năm lần!]
Trong lòng An Hạ hét lên một tiếng, não của Phó Khanh Thần bị chấn động đến xiêu vẹo, chỉ cảm thấy màng nhĩ anh bị chấn rung đến vỡ nát rồi.
[Đây là ông chủ thần tiên gì vậy chứ, tiền tăng ca gấp năm lần thực sự tồn tại sao?]
[Bên chỗ bạn Giản còn tuyển trợ lý không, tôi thực sự có thể nhảy việc.
]
Hai mắt An Hạ phát sáng, trong ánh mắt viết rõ sáu chữ: “Ông chủ, cơm cơm, đói đói.
”
Không ngờ nhân viên công ty mình lại muốn nhảy việc ngay trước mặt anh, còn chỉ vì tiền lương gấp năm lần mà hèn mọn, sắc mặt sếp Phó trở nên khó coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...