Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama


Phó Văn Thành chân trước vừa bước vào cửa phòng riêng, chân sau đã nghe thấy Tô Nhã Tố vợ mình ở trong phòng hô to ông là đồ ngốc.

Ông chầm chậm nhìn lướt qua những người trong phòng, không giận tự uy.

Áp lực từ cựu tổng giám đốc Phó khiến mọi người trong phòng im lặng.

An Hạ lặng lẽ nhét một viên tôm vào trong miệng.

[Lão sếp Phó trông đúng là doạ người, ai mà có thể tưởng tượng được một người nghiêm túc ít nói như vậy, sau lưng lại rất thích đến cafe mèo nựng mèo chứ, nếu như không phải cân nhắc đến uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc thì chắc chắn ông ấy sẽ nuôi thêm mấy con mèo trong nhà.

]
Không ngờ người bố từ trước tới nay luôn nghiêm túc thế mà lại có sở thích như vậy, người bố uy nghiêm đáng kính trong lòng Phó Khanh Thần bỗng chốc trở nên bình dân và gần gũi hơn.

Chính vào lúc bầu không khí đang yên tĩnh như thế này, nữ thư ký bỗng nhiên che miệng cười duyên một tiếng, đôi mắt gắn lông mi giả rất nhanh trợn trừng lên:
“Bà Phó, không ngờ bà vẫn còn thích ăn cơm trong kiểu quán ăn nhỏ đầy ruồi như thế này, cũng không biết đồ ở đây liệu có sạch sẽ không, liệu ăn vào có bị đau bụng hay không chứ.



Bà Phó không nói gì, ngồi yên trên ghế nhìn nữ thư ký đang khiêu khích mình bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Kiểu quán ăn không đảm bảo vệ sinh như thế này tôi cũng không dám vào đâu, ngộ nhỡ bất cẩn dính phải loại bệnh truyền nhiễm nào đó thì thật là không tốt.

Ngài Phó nhất định cũng không thích nơi bẩn thỉu như thế này, có đúng không ngài Phó?”
Nữ thư ký vừa nói vừa duỗi tay định khoác lấy cánh tay của Phó Văn Thành.

Bà Phó thẳng thừng ném túi xách trong tay xuống đất, giơ tay chỉ chỉ vào chỗ ngồi khác bên cạnh bà.

“Phó Văn Thành, anh ngồi đây đi.


Nữ thư ký cười giễu cợt, muốn chế nhạo ý nghĩ viển vông của bà Phó, sao lại dám để Phó Văn Thành ngồi ở trong cái loại nhà hàng nhỏ không xứng với thân phận của ông như thế này.

Ai ngờ một giây sau Phó Văn Thành đã đi qua đó, chẳng nói câu nào mà ngồi xuống bên cạnh bà Phó.

Bà cầm lấy một đôi đũa sạch đặt vào tay ông, lại gắp viên thả lẩu trong bát mình qua cho ông: “Đây là do em tự tay nhúng đấy, anh có ăn không?”
Phó Văn Thành yên tĩnh gật gật đầu, gắp viên thả lẩu đã bị bà Phó cắn mất một miếng lên, cho vào trong miệng.

“Ngài Phó?”
Trên mặt nữ thư ký đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, cô ta chỉ vào bà Phó rồi hét lên: “Người đàn bà này vừa mới mắng ngài là đồ ngốc trước mặt mọi người, chẳng lẽ ngài không tức giận sao?”
Sau khi bà Phó nghe thấy thì cười tủm tỉm hỏi chồng:
“Anh là đồ ngốc đúng không?”
Phó Văn Thành ngẩng đầu nhìn vào mắt vợ, rồi lại yên tĩnh gật gật đầu.

Bà Phó hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn nữ thư ký bằng ánh mắt khinh miệt.

Đến lúc này, thắng bại cao thấp đã phân rõ rồi.

An Hạ hít drama khổng lồ của gia đình giàu sang quyền thế ở khoảng cách gần đã bắt đầu ăn chè đậu xanh:
[Hahahahahahaha, nữ thư ký này nhất định là không tưởng tượng được ngày đó lão sếp Phó yêu bà Phó từ cái nhìn đầu tiên, không chỉ bởi vì bà Phó xinh đẹp, mà càng bởi vì bà ấy có một đôi mắt mèo cực kỳ long lanh.


]
[Chỉ cần bà Phó lườm một cái thôi, lão sếp Phó với thâm niêm làm con sen sẽ không đi nổi nữa.

]
[Lão sếp Phó còn cảm thấy cực kỳ tiếc nuối tại sao sếp Phó lớn lên không giống mẹ mà lại giống ông ấy, có một khuôn mặt ngày nào cũng cứng đờ ra như người chết.

]
Sếp Phó mặt liệt nằm không cũng trúng đạn tỏ vẻ ha ha.

Nữ thư ký vẫn còn đang suy nghĩ xem nên nói gì, bà Phó lại công kích trước.

Bà dứt khoát hỏi chồng ngay tại chỗ: “Em không thích cô ta, anh cho cô ta nghỉ việc đi.


Phó Văn Thành gật đầu ngay lập tức, khó có được lúc ông bật ra một câu dài như vậy: “Thư ký lúc đầu bị ốm nên xin nghỉ rồi, người này tới tạm thế chỗ, nhưng cô ta làm việc không ổn, tối qua còn làm bẩn quần áo của anh trên bàn rượu, hại anh không tắm không được.

Anh vốn đã định hôm nay sẽ đuổi việc cô ta.


Cái này đã giải thích rõ ràng tại sao tối qua lúc bà Phó gọi điện thoại ông lại không nghe máy.


Bà Phó hỏi tiếp: “Vậy sao anh lại không về nhà?”
“Bởi vì… bởi vì bộ quần áo bị bẩn kia là quà sinh nhật em tặng anh, anh lo em sẽ tức giận nên mới không dám về nhà.


“Trời ạ, chỉ là một bộ quần áo, bẩn rồi thì thôi, lát nữa em đi mua cho anh thêm vài bộ!”
Bà Phó bị cảm động đến rối tinh rối mù, lại không thể tức giận được nữa.

[Hay cho một câu chuyện tình yêu trung niên thuần khiết, xem ra thân phận chiến sĩ tình yêu thuần khiết của lão sếp Phó không giấu được nữa rồi, phải biết rằng năm xưa để theo đuổi được bà Phó mà ông ấy đã tự tay gấp 9999 con hạc giấy.

]
[Chiếc bình thuỷ tinh để hơn ngàn con hạc giấy bây giờ vẫn còn để ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách của nhà họ Phó.

]





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui