Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama


Một đoạn dài ngôn ngữ xa lạ khiến người nghe không hiểu vang dội bên tai mấy người họ, không đợi sếp Phó phản ứng lại, bà Phó với mặt mày nhã nhặn đã giơ cao cái túi xách kim cương trong tay lên hung dữ nện vào trán con trai:
“Cái thằng nhóc ngu xuẩn này! Đây là con trai của bác hai con, con nên gọi người ta một tiếng anh!”
“Hiện trường bắt gian” bỗng nhiên biến thành “đại hội nhận người thân”, trong lúc nhất thời sếp Phó vẫn chưa bình tĩnh lại, còn cái cổ đang nghiêng qua một bên của Giản Ôn Luân cũng lộ ra đôi mắt trong veo đầy tò mò.
Mà lúc này, An Hạ bận rộn lật tìm thông tin về người anh họ da đen trước mặt:
[Tìm thấy rồi! Hoá ra người này thực sự là anh họ bà con xa của Phó Khanh Thần, từ nhỏ anh ta đã sống ở Thái Lan, mấy ngày trước mới cùng người nhà về nước thăm hỏi bà Phó.]
[Hôm nay vừa lúc có thời gian rảnh, đi cùng bà Phó ra ngoài dạo phố giải sầu.]
[Hoá ra là do mình lúc trước không tiến hành kiểm tra cẩn thận hê hê hê…]
Thái độ lạc quan cởi mở của cậu khiến Phó Khanh Thần - người mang vết đỏ trên trán do bị cái túi xách kim cương đập vào cũng phải cạn lời.
[Để xem tại sao bà Phó buồn nào… Vãi! Thế mà lại bởi vì đêm qua lão sếp Phó cả đêm không về, bà Phó gọi điện qua lại bị một người phụ nữ xa lạ nhận điện thoại.]
[‘Bà Phó đấy ạ, ngài Phó đang tắm rồi, nếu có chuyện gì bà cứ nói trước với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho ngài ấy ạ~’]
An Hạ lại bắt đầu phát huy năng khiếu sở trường bắt chước tốt nhất của cậu, giọng điệu õng ẹo nũng nịu khiến Phó Khanh Thần nghe thấy không nhịn được mà buồn nôn, nghĩ thôi đã thấy nổi da gà.

[Đương nhiên, sự thật là lão sếp Phó vốn dĩ không ngoại tình, chỉ là điện thoại đúng lúc bị nữ thư ký tâm cơ nhận được mà thôi.]
[Nhưng bà Phó lại là người thích ôm chuyện trong lòng, không định nói chuyện này với lão sếp Phó.]
[Lão sếp Phó cũng là một người không thích nói chuyện, rõ ràng biết tâm trạng vợ mình không tốt, nhưng lại không biết làm cách nào để dỗ dành.]
[Rõ ràng sự việc chỉ cần một lời nói, thế mà hai người này lại bế tắc đến mức như hiện tại.]
An Hạ tiếc nuối thở ra một hơi, Phó Khanh Thần cũng cực kỳ bế tắc.
Một trò hề này lấy việc mấy người bọn họ ngồi ở phòng riêng quán lẩu ăn một bữa mà kết thúc.
Bên trong phòng riêng ngăn nắp sạch sẽ, năm người ngồi trò chuyện sôi nổi quanh nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Bà Phó vừa nhanh chóng gắp một viên rau mới chín trong nồi bỏ vào đĩa nước chấm, vừa trút bỏ đau khổ của bản thân với con trai:
“Bố con là người ngoài lạnh trong nóng! Bao nhiêu năm như vậy rồi cũng chỉ biết đưa tiền đưa tiền đưa tiền, ông ấy chẳng biết nói lời ngọt ngào gì cả!
Cho dù mẹ có trợn mắt nhìn trời, ông ấy cũng chỉ cho rằng mẹ muốn mua sao trên trời thôi.

Mẹ của con là loại người chỉ quan tâm đến tiền bạc à!”
“Đúng đúng đúng! Mẹ không phải là loại người đó.”
Phó Khanh Thần ngoài miệng hùa theo lời mẹ, anh duỗi tay muốn gắp miếng dạ dày bò cuối cùng, nhưng rõ ràng tốc độ của bà Phó nhanh hơn anh.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bà Phó cho miếng dạ dày bò dai giòn thấm đẫm gia vị vào trong miệng.
Sếp Phó từ lúc thức dậy đến giờ mới uống một cốc Americano đá:...
Lại nhìn trong bát của những người khác, ít nhiều đều là chiến lợi phẩm, chỉ có anh, bởi vì ngồi bên cạnh mẹ mà không giành được lấy một miếng.
:)
Đến tột cùng là kẻ nào đề xuất đi ăn lẩu vậy.

“Thủ phạm chính” An Hạ đang nhét đầy miệng một miếng phủ trúc tẩm dầu cay, sau khi chú ý thấy ánh mắt của Phó Khanh Thần lướt qua thì cậu hơi hoang mang.

Sao người này không ăn gì hết vậy?
[Không hổ là sếp Phó, chỉ dựa vào một cốc Americano đá để chống đỡ đến bây giờ.]
[Nhưng bây giờ không ăn thì không tốt lắm, đợi đến lúc lão sếp Phó tới đây thì càng không ăn được nữa, nữ thư ký kia có thể đi cùng ông ấy đó!]
An Hạ lo lắng nhìn thoáng qua nồi lẩu bò đang sôi sùng sục, suy nghĩ xem có nên bảo phục vụ mang thêm một vài món lên hay không.
Bao nhiêu người bao nhiêu miệng ăn như vậy, vài đĩa thịt thế này sao mà đủ được.
Bỗng nhiên không kịp đề phòng nghe thấy tin bố mình sắp tới, Phó Khanh Thần theo bản năng nhìn người mẹ vẫn còn đang lớn tiếng thảo phạt ở bên cạnh.
Bây giờ bà đang kể về thói quen mua sắm độc đáo của chồng mình:
“Mẹ đã nói là mẹ không thích mua quá nhiều túi, bốn năm chục cái là đủ dùng rồi.

Nhưng mà ông ấy thế nào cũng phải cứng đầu với mẹ, dăm bữa lại bảo người mang túi đến cho mẹ, phòng để quần áo rất nhanh đã không còn chỗ để nữa rồi, mẹ lại phải chọn một vài cái túi đem sang phòng khác.
Ông ấy rõ ràng biết mẹ bị bệnh khó lựa chọn, đây rõ ràng là muốn mẹ bị stress mà!”
Một tay bà Phó khuấy bánh trôi nước, một tay giơ cái túi xách kim cương bên cạnh lên.

“Ông ấy còn đặc biệt thích mua theo lô, bây giờ mẹ không biết nên xách cái nào ra ngoài nữa.

Khanh Thần, con nói xem bố con có ngốc hay không.”
Phó Khanh Thần… Phó Khanh Thần cái gì cũng không dám nói, anh há miệng thở dốc, ánh mắt lướt qua mẹ mình nhìn về phía cửa phòng.

Không biết người bố "ngốc" của anh đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào, còn có nữ thư ký trang điểm xinh đẹp lộng lẫy đi theo bên cạnh.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận