Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama


[Vô tội cái rắm ấy! Lúc đó Trương Hùng mới thử nói với ông chuyện đầu cơ trục lợi thôi, ông đã không nói hai lời mà đồng ý ngay, thái độ tích cực đến Trương Hùng cũng phải nghi ngờ có phải ông đang diễn hay không.


Chuyện thu thập tài liệu bí mật, ông làm hăng hái nhất, chuyện gì ông cũng gom, ngay cả chuyện Tổng giám đốc Phó tiền nhiệm từng đi lạc tám vòng quanh cửa công ty mới thấy cổng vào ông cũng gom luôn!]

[! Đợi đã, sao nghe chuyện đi tám vòng quen như vậy nhỉ?]

"Trương Hùng! Ông còn muốn nói gì nữa không?”

Đột nhiên Phó Khanh Thần nâng cao âm lượng với giọng điệu tức giận, An Hạ đang ngồi trước văn phòng lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông chủ đang “tức tối”.


Vẫn còn đang nhìn bầu trời với góc bốn mươi lăm độ từ cửa sổ sát mặt đất, Giản Ôn Luân giả trang mỹ nam u buồn cũng tò mò quay đầu lại, nhưng anh ta quay đầu quá mạnh, cổ kêu rắc lên một tiếng.


An Hạ liếc nhìn khuôn mặt méo mó của bạn Tiểu Giản một cái, tiếp tục chuyên tâm xem náo nhiệt.


Đối diện với sự tức giận của Phó Khanh Thần và bằng chứng thuyết phục trước mắt, Trương Hùng đã không thể nào ngụy biện được nữa, chỉ có thể đưa ra giãy giụa cuối cùng:

"Tổng giám đốc Phó! tôi ba tuổi đã không có mẹ, năm tuổi không có cha, bảy tuổi phải ra ngoài bán nghệ mưu sinh, chín tuổi bỏ học lang thang khắp nơi… Cuộc sống của tôi thực sự quá khó khăn rồi, nên mới nảy sinh ra ý nghĩ xấu xa này! Hu hu hu hu! "


[Ai khổ? Ai khổ hơn tôi? Hôm qua ở quán ăn ông mới đặt một bàn vịt tám người ăn, cả bàn tổng cộng hết 8888, trước khi đi còn gói về tám con vịt quay, mỗi con hết 888 đồng.

]

[Lại nhìn tôi xem, bữa tối hôm qua tôi chỉ ăn một bát mì ăn liền, đến quả trứng cũng không nỡ thêm vào!]

[Một cái chân vịt bằng năm ngày tiền cơm của tôi rồi, ông vẫn còn mặt mũi nói mình khổ!]

Cuộc đời này An Hạ ghét nhất là kẻ có tiền mà giả nghèo, nghe thấy lời nói của Trương Hùng cậu liền bùng nổ.


Phó Khanh Thần lập tức nói ra những tin tức mình vừa nghe được: "Thật không may, quán ăn ông thích đi nhất, vừa hay cũng là sản nghiệp của Phó thị, tôi có thể tra ra tất cả chi phí của ông trong quán ăn bất cứ lúc nào.

"

“Sao có thể như thế!"

Cọng rơm cuối cùng rơi xuống đè chết con lạc đà, Trương Hùng không thể nói gì được nữa, đầu gối ông ta nhũn ra ngồi bệt xuống đất.


Vài phút sau, cảnh sát đúng giờ đến trước đại sảnh công ty, trực tiếp đưa mấy người này đi thẩm vấn.


Cuối cùng cũng giải quyết được những con sâu ăn cây táo rào cây sung, Phó Khanh Thần nhắm ngay mục tiêu kế tiếp vào công ty đối thủ, tập đoàn Vương thị.


Anh đứng trước cửa sổ lớn ngay sát mặt đất nhìn khung cảnh xe cộ tấp nập lên ngoài, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào thân ảnh cao to đẹp trai của anh giống như một vị thần.


Đôi mắt Phó Khanh Thần loé lên sự tàn nhẫn ──

[Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi.

]

! Ấy? Sao cậu lại dành lời thoại của tôi?


Trên gương mặt quả quyết của sếp Phó loé lên tia nghi ngờ, nhưng anh lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, đứng trước cửa sổ nhìn về phía các tòa nhà phồn hoa san sát nhau.


An Hạ nhìn thiếu gia u buồn Giản Ôn Luân đang ôm cổ thở hổn hển, lại nhìn bá đạo tổng tài Phó Khanh Thần dù bị mặt trời chiếu đến không mở được mắt cũng không quay đầu lại.


Cuối cùng lựa chọn tiếp tục lười biếng:

[Ồ~ hiện tại mẹ của sếp Phó đang đi mua sắm với một anh đẹp trai chân dài, mắt to mày rậm, hai người tay trong tay.

]

Sếp Phó đang bị mặt trời chiếu: ???

"Cho ông một ngàn vạn, rời xa mẹ tôi.



Sếp Phó bá đạo vô cùng lo lắng, anh lập tức đến hiện trường khẽ mở môi mỏng, nói lời này với người đàn ông xa lạ đang đứng cạnh mẹ mình.


An Hạ đứng ở phía sau anh nhìn kỹ:

[Thế mà là một tên da đen, mẹ của sếp Phó đúng là tiên phẩm.

]


Lúc này Phó Khanh Thần không quan tâm cái gì mà tiên với chả tiên phẩm, anh chỉ muốn nhanh chóng kéo người mẹ “lầm đường lạc lối” này ra ngoài.


Nhưng tên đàn ông da đen này sau khi nghe thấy lời anh nói thì trên mặt lộ ra biểu cảm nghi ngờ và khó hiểu.


Phó Khanh Thần còn cho rằng anh ta chê số tiền anh đưa là quá ít, anh lập tức rút từ trong túi quần ra một xấp séc trắng, xoẹt xoẹt xoẹt viết xuống một loạt số 0 liên tiếp khiến An Hạ choáng váng.


“Không đủ? Vậy để tôi đưa cho anh một trăm triệu, chỉ cần anh…”

Phó Khanh Thần còn chưa nói xong, tên đàn ông da đen vẫn đang nhìn tấm séc cùng một chuỗi số 0 rõ ràng ở phía sau, cuối cùng cũng muộn màng nhận ra:

“À ơ!? #$&?#%&……”







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận