Editor: nguyentrangjr
Thời Tiểu Niệm yên lặng mà nhìn hắn.
Hiện tại trong lòng hắn hẳn là đang nghĩ 108 loại phương pháp dằn vặt cô đi.
Cung Âu bỗng nhiên dừng lại, hai chân mềm mại đạp trên ghế sô pha, trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, "Tới đây cho tôi."
Thời Tiểu Niệm đứng bất động.
"Lại đây"
Cung Âu hỏa khí càng tăng lên.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt đi tới trước mặt hắn, cúi đầu.
Hắn vốn đã cao, lại đạp ở trên ghế salông, trong nháy mắt cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, mà hắn là Đại Ma Vương tối cao đến từ địa ngục.
"Tự em nói đi, hôm nay tôi nên làm sao dằn vặt em" Cung Âu đứng ở phía trên, cơ hồ là cắn răng hỏi ra lời.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, thiếu chút nữa té xỉu, "Tùy tiện đi, không đánh tôi là được."
"Nhưng tôi hiện tại muốn bóp chết em"
Cung Âu rống cô.
""
Thời Tiểu Niệm da đầu tê dần.
Cung Âu chặt chẽ nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó như một học sinh phạm lỗi, cúi đầu xuống, tóc dài xoã ở sau lưng, một đôi mắt cẩn thận ngẩng lên nhìn hắn một chút, con mắt trắng đen rõ ràng, có loại kích động không nói ra được.
Liền nhìn một cái, một tuần không nhìn thấy cô, Cung Âu trong nháy mắt liền bảy hồn ít đi sáu phách.
Hắn ngồi ở chỗ đó, cuống họng lạnh lẽo, thân thể lập tức căng thẳng lên.
"Đến phòng ngủ, cởi ra chờ tôi"
Hắn nghĩ tới phương thức trừng phạt.
"A" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
"Nghe không hiểu" Cung Âu từ trên ghế sa lông nhảy xuống, "Vậy được, tôi tự mình cởi cho em"
Nói xong, Cung Âu liền nắm tay cô hướng về phòng ngủ đi đến.
Bên tai Thời Tiểu Niệm vang lên thanh âm cô đơn, ưu thương của Mộ Thiên Sơ, "Không nên để cho hắn chạm vào em, không nên cùng hắn lên giường."
Cô bỗng nhiên lòng sinh mâu thuẫn, muốn giãy dụa lại bị Cung Âu cật lực lôi kéo về phía trước.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, lại nghĩ tới vẻ mặt của Tạ Lâm Lâm, nhớ tới cái giọng nữ ở trong điện thoại, các loại nguyên nhân làm cho cô càng thêm chống cự.
Đi ngang qua một cây cột, Thời Tiểu Niệm một tay ôm lấy cây cột làm sao cũng không chịu đi.
Cung Âu quay đầu lại, bất mãn mà nhìn cô, "Em làm gì"
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nở nụ cười, "Tôi buổi sáng làm bữa sáng cho anh, anh có muốn hay không đi ăn một chút trước đã "
"Không muốn, tôi muốn ăn em trước"
Hiện tại, không có gì ngon miệng hơn so với cô.
"Đồ ăn để lâu không tốt."
Thời Tiểu Niệm nỗ lực tìm lý do.
"Vậy em sẽ làm lại một lần" Cung Âu nói.
"Nhưng tôi làm rất nhiều món ăn, làm rất mệt a, tay cũng đau, không muốn làm tiếp lần thứ hai." Thời Tiểu Niệm ôm chặt cây cột không buông.
Tay đau.
Cung Âu ánh mắt sâu xa, lập tức đổi bắt thành nắm, cúi đầu kiểm tra tay cô.
Tay cô khi ở trong lòng bàn tay hắn có vẻ đặc biệt bé, mở lòng bàn tay của cô ra, vài vết thương lúc trước đã kín miệng, không hề có một vết sẹo lưu lại.
"Đây không phải không có vết thương sao, còn đau" Cung Âu nhìn chằm chằm tay cô hỏi, lông mày vặn chặt.
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới hắn sẽ tỉ mỉ kiểm tra tay cô như vậy, cuống họng nghẹn lại, mới tiếp tục nói, "Đảo thìa cũng làm đau tay tôi, anh thật không muốn dùng cơm à"
""
Cung Âu ngước mắt liếc nhìn cô một cái lại nhìn về phía phòng ngủ rồi nhìn về phía phòng ăn, đang do dự.
Thời Tiểu Niệm phảng phất có thể hiểu được nội tâm hắn, một tên tham ăn cùng một gã lưu manh đang đấu tranh.
Cung Âu thấp mắt nhìn về phía tay cô.
Hắn không nỡ bắt cô làm thêm một bữa ăn.
"Ăn cơm"
Cuối cùng, Cung Âu cũng quyết định.
Thời Tiểu Niệm âm thầm thở ra một hơi, bị Cung Âu kéo vào phòng ăn.
Hai nữ hầu lập tức lấy ra từng món từng món từ hòm giữ nhiệt, xé lớp màng bọc thực phẩm ra đặt trên bàn ăn.
Một bàn tràn ngập thức ăn.
Cung Âu ở trước bàn ăn ngồi xuống, ngửi mùi vị đồ ăn quen thuộc, trong bụng nhất thời trống rỗng, cầm lấy đũa liền bắt đầu gắp.
Thời Tiểu Niệm vừa muốn ngồi xuống đối diện hắn, Cung Âu liền nhìn cô một chút, ra lệnh, "Ngồi bên cạnh tôi."
"Tại sao" Cô luôn luôn ngồi đối diện hắn.
“Em đang mang tội còn có tư cách hỏi tôi tại sao? Kêu em ngồi thì ngồi” Cung Âu không vui nhìn cô.
""
Cô làm sao lại thành người mang tội, không phải cô đã mua 68 quả dưa hấu sao.
Cô còn phải dùng thẻ tín dụng trả nợ đây.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, nhưng vẫn là đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống.
Một giây sau, cô đã bị Cung Âu ôm lấy, trực tiếp bị hắn đè ngồi ở trên đùi, nghiêng người mà ngồi, cả người bị hắn vòng vào trong ngực.
"Như vậy anh sẽ ăn cơm không ngon." Thời Tiểu Niệm nói.
"Em quản tôi, tôi tình nguyện." Hắn đã một tuần không được ôm cô.
"Tôi cũng muốn ăn chút cơm."
"Chờ tôi ăn xong lại nói."
Cung Âu cứ như vậy ôm cô, không chê vướng bận mà dùng cơm, cắn từng miếng lớn, kẹp từng khối từng khối thức ăn đút vào trong miệng, ưu nhã nhai.
Thỉnh thoảng, hắn kẹp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng cô, làm cho cô thưởng thức một hồi.
Cô còn không có nếm ra mùi vị, Cung Âu liền cúi đầu hôn miệng của cô, ngậm lấy môi cô hôn như si như cuồng, nếm hết mùi vị trên môi cô.
Cuối cùng, hắn lại cướp thức ăn từ trong miệng cô, chỉ để lại hơi thở của chính mình cho cô.
""
Thời Tiểu Niệm không nói được gì.
Một nữ hầu từ bên ngoài đi vào phòng ăn, "Thiếu gia, có người tự xưng là bằng hữu của Thời tiểu thư đến đây, là hai mẹ con."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên người Cung Âu lập tức cứng đờ.
Mẹ con.
Là Đường Nghệ cùng Bob, hiệu suất của Mộ Thiên Sơ quả nhiên rất nhanh, đã an bài mẹ con họ tới đây.
"Bằng hữu của em" Cung Âu nhìn về phía cô, ánh mắt lộ ra chất vấn.
Cô bình thường điện thoại cũng không thấy tiếp, còn có bằng hữu.
"Chính là người bạn anh đã gặp ở trên chuyến tàu." Thời Tiểu Niệm nói.
Cung Âu trầm tư chốc lát, hồi tưởng lại, lông mày vặn chặt, "Người kia không phải tôi đã bảo Phong Đức ném ra nước ngoài sao, cô ta còn dám trở về"
Thời Tiểu Niệm hé môi, nha, đúng, thiếu chút nữa cô đã quên còn có chuyện này.
Cô suy nghĩ một chút nói, "Cô ấy mang theo con trai ở nước ngoài không thích hợp, trở về thì sao, anh không cần lại đuổi người ta đi."
Cung Âu thấp mắt nhìn nàng, tức giận nói, "Em chỉ cần đừng mỗi ngày nghĩ muốn rũ sạch quan hệ với tôi, tôi mới mặc kệ sống hay chết của cô ta."
Thời Tiểu Niệm nở nụ cười khô khốc.
Cô không có cách nào không nghĩ, bọn họ quan hệ nam nữ không bình thường như vậy, nên nhanh chóng kết thúc.
"Mời bọn họ vào đi."
Thời Tiểu Niệm hướng nữ hầu nói, nói xong cô từ trong lòng Cung Âu đứng lên.
"Ngồi xuống"
Cô vừa rời hắn đi, Cung Âu liền bất mãn mà nhíu lông mày.
"Có khách đến, chúng ta không nên như vậy."
"Vậy hãy để cho khách rời đi" Cung Âu lạnh lùng nói, để đũa xuống, đưa cô ôm trở lại.
Nữ nhân này có lương tâm hay không, một tuần không gặp, cô cứ như vậy lạnh nhạt, không muốn tới gần hắn.
""
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi ở trong ngực của hắn.
"Thiếu gia, Thời tiểu thư, khách đã đến." Thanh âm của nữ hầu truyền đến.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đường Nghệ nắm bàn tay nhỏ bé của Bob đi vào phòng ăn.
Như Mộ Thiên Sơ từng nói, Đường Nghệ rất biết cách che giấu bản thân, tóc dài đến eo tuỳ ý xoã ra, trên người mặc một chiếc áo hở vai màu trắng phối cùng chiếc váy dài đến mắt cá chân, dáng người cao cao, gầy gò, khí chất thanh cao lại không mất một tia cảm giác.
Bob đứng bên chân cô, cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi giống như một tiểu vương tử, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồ đồ mà nhìn xung quanh.
Thời Tiểu Niệm không nhìn ra Bob cùng Cung Âu có bao nhiêu giống nhau, chỉ cảm thấy bọn họ ngũ quan đều rất đẹp.
Không biết Cung Âu nhìn thấy Bob cảm nhận được cái gì, trong lòng hắn hẳn là có một tia tình cảm cha con đi.
Cô không khỏi nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu liền nhìn thẳng cũng không nhìn các cô một chút, tiếp tục ôm cô ăn, duy trì tướng ăn tao nhã, đồ ăn bị tiêu hao một cách nhanh chóng.
Thời Tiểu Niệm xám mặt lại.
"Cung tiên sinh, xin chào." Đường Nghệ nhẹ nhàng mở miệng, lôi kéo tay Bob nói, "Bob, chào chú đi."
Bob lập tức trốn đến phía sau Đường Nghệ, chỉ lộ ra một đôi mắt to nhìn bọn họ, rất sợ người lạ.
Đường Nghệ có chút lúng túng.
Thời Tiểu Niệm điều tiết bầu không khí, "Đường Nghệ, Bob, các người ăn cơm rồi à"
"Tôi ăn rồi, Bob buồn bực, từ sáng sớm đến bây giờ đều không chịu ăn." Đường Nghệ nói, con mắt nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu chỉ chăm chú ăn, không quan tâm chút nào đến các cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...