Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia

Ngồi ở trên giường, nhìn vách tường quen thuộc trước mặt, Diệp An Thần dùng tay ôm đầu, a…… Đêm qua, chính mình thật sự đã quá xúc động, suy sụp mà cúi đầu, chính mình lúc ấy rốt cuộc là có bao nhiêu đại dũng khí mới có thể làm ra việc như vậy a!

Nhớ tới việc đã xảy ra buổi tối ngày hôm đó, Diệp An Thần che mặt, trong lòng mặc niệm, những việc đó nhất định không phải là cậu làm, những việc đó khẳng định không phải cậu làm, những việc đó nhất định không phải cậu làm……

Chỉ là, ngả lên trên giường, nhìn trần nhà, nhìn ánh mặt trời chiếu vào đèn trần, xoa xoa tóc, đem mặt chôn dưới gối cọ cọ, lúc ấy chính mình rốt cuộc là lấy đâu ra dũng khí làm ra hành động như vậy? Làm ra hành động như vậy còn không tính, cuối cùng cư nhiên còn mơ mơ màng màng nói ba chữ kia, quá đáng giận. Dùng tay ôm lấy gối đầu, dùng sức nhéo nhéo, lộ ra nửa khuôn mặt, tuy rằng biết bà chữ “Em yêu anh" kia khi nói thực bình thường, nhưng là…… Yên lặng mà trong lòng lại che mặt, cậu cư nhiên lại mơ mơ màng màng nói ra những lời này!

Mất mặt a! Đều do ánh trăng lúc đó quá câu người, cho nên chính mình mới có hành động như vậy a! Thật lâu về sau, Diệp An Thần rốt cuộc thở dài lại từ trên giường bò dậy, lại ngốc lăng thật lâu sau đó mới đi đánh răng rửa mặt để đến trường học. Chỉ là mặc kệ là đanh đi học, Diệp An Thần đều cảm thấy chính mình đần độn.

Mà hiện tại, Diệp An Thần nghe lão sư ở bục giảng ba hoa chích choè, đầu óc lại miên man suy nghĩ, chống cằm, cầm bút, vẽ lung tung lên giấy, thời điểm thấy chính mình đã viết cái gì lên giấy, Diệp An Thần lại đỏ mặt, gãi đầu, vô lực ghé vào trên bàn.

Ngày hôm qua cậu cư nhiên chủ động hôn Tổng Tài đại nhân, sau lại…… Nha, quả thực chính là bị Tổng Tài đại nhân...a! Nghĩ chính mình sau đó được Tổng Tài đại nhân buông ra, bị Tổng Tài đại nhân ôm vào trong ngực, dùng thanh âm tràn ngập dụ hoặc hỏi cậu: "Em có yêu tôi không?”

Sau đó, Diệp An Thần liền muốn che mặt. Chính mình cư nhiên liền nói thẳng: "Em yêu anh."

Ghé vào trên bàn, nhưng Diệp An Thần lại muốn che mặt, vì cái gì cậu chỉ vừa quay đầu lại thấy nữ chính? Ô ô ô…… Nữ chính, cô cần thiết xoát độ tồn tại như vậy sao?


Mà thời điểm Diệp An Thần thấy nữ chính, Diệp An Thần phát hiện nữ chính cũng nhìn lại, mà trong ánh mắt kia có cảm giác muốn nói lại thôi, sau đó…… Sau đó Diệp An Thần nhìn tin nhắn đến di động, yên lặng mà rơi lệ, làm người quá rảnh mà đi hóng hớt a, hiện tại báo ứng đến rồi!

Tiểu nhân ở trong lòng nắm chặt tay, yên lặng mà nghĩ tới tin nhắn vừa rồi của nữ chính, Diệp An Thần im lặng mà nhìn trời, hiện tại phải làm sao bây giờ? Nữ chính nói, “Tan học có thể đợi mình hay không, mình có lời muốn nói cùng cậu.”

Chính mình phải làm như thế nào đây? Diệp An Thần lại im lặng mà nhìn trời, cậu hiện tại có thể xin giúp đỡ từ người ngoài hay không? Ha hả…… Quả nhiên cậu giống như lại suy nghĩ nhiều, vì thế……Sau khi tự hỏi thật lâu về sau, Diệp An Thần quyết định, ha hả…… Vẫn là tắt máy làm lơ đi!

Vì thế, Diệp An Thần đem điện thoại yên lặng mà thả lại túi quần, yên lặng mà chờ tan học, sau đó…… Yên lặng rời đi trước, cùng nữ chính gặp mặt mà nói vẫn là thôi đi! Dù sao từ hôm nay trở đi, cậu cũng sẽ không tới trường học mấy hôm.

Một tiết qua đi thực nhanh, vì thế sau khi vừa tan học, Diệp An Thần ngay lập tức thu thập đồ vật, sau đó liền lấy vận tốc ánh sáng rời đi.

Một tay đỡ cây, một tay che ngực, Diệp An Thần dùng sức thở dốc, ngẫu nhiên còn thở hắt ra một hơi, vừa rồi thật là quá nguy hiểm a, thiếu chút nữa đã bị nữ chính bắt được rồi a! Bất quá…… Đứng dậy, có điểm nghi hoặc nhìn trời, vì cái gì cậu lại muốn trốn nữ chính?

Vì cái gì? Chớp chớp mắt, hiện tại nữ chính giống như đã không còn uy lực giống trong tiểu thuyết a! Nếu nói như vậy, nữ chính cũng không có khủng bố a! Kia vì cái gì cậu lại muốn trốn tránh? Vì thế, sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này Diệp An Thần lại thở dài, chính mình đây là trốn nữ chính thành thói quen rồi a!


Bất quá nếu đã ra tới đây, cũng không cần thiết quay trở lại, sờ sờ bụng, vẫn là về nhà ăn cơm đi!

Chậm rì rì hướng cổng trường đi đến, vừa đi còn vừa nghĩ câu nói của Tổng Tài đại nhân, vì thế lại nghe thấy từ trên cao truyền đến một câu “Tránh ra”, Diệp An Thần chỉ là theo bản năng ngẩng đầu, sau đó đó kinh ngạc, vì cái gì cậu sẽ thấy ở trên tường có một người?…… Vẫn là một người đang nhảy xuống?

Ngẩng đầu là theo bản năng, mà khi thấy cái người này, hướng bên cạnh tránh đi, Diệp An Thần cũng chỉ có thể thực xin lỗi, đây cũng là bản năng a! Nhìn người ngã trên mặt đất, Diệp An Thần thật sự rất muốn ở dùng tay yên lặng mà che mặt, cuối cùng lại vẫn là tiến lên hỏi một câu: "Cậu có sao không?”

Nhìn liền thấy đau a! Nhìn độ cao của tường, nghĩ lại vừa rồi người nọ ngã xuống đất, Diệp An Thần cảm thấy chính mình hỏi căn bản là vô nghĩa a, liền tính là không nhìn sắc mặt người nầm trên mặt đất, ngẫm lại cũng cảm thấy đau a!

“Vô nghĩa, nếu không chính cậu thử xem.” Hiển nhiên tính tình người té trên đất không phải thực tốt, cúi đầu xoa chân mình, thỉnh thoảng còn hít sâu một hơi.

Một đầu tóc ánh vàng rực rỡ trước mặt đặc biệt loá mắt, ngẩng đầu, xứng với làn da trắng, gương mặt ửng đỏ, cùng cặp mắt to, Diệp An Thần kinh hô, soái ca a! Hơn nữa lại thuộc về loại soái ca đáng yêu a!

“Khụ khụ……” Diệp An Thần hơi ho khan một chút, ngăn sự kinh ngạc, vươn tay, đem soái ca từ trên mặt đất kéo lên: "Còn tốt chứ?"


Nhìn người có điểm chật vật, Diệp An Thần có điểm lo lắng hỏi, vừa rồi thời điểm kéo người này, Diệp An Thần cũng chú ý tới tay người nọ đã chảy máu, hướng phòng y tế nhìn, có điểm xa, nhưng là vết thương cọ qua đất, vẫn nên đem sát trùng đi.

“Nếu không đi phòng y tế đi! Miệng vết thương đã cọ qua đất, hẳn sẽ bị nhiễm trùng!” Diệp An Thần nhíu nhíu mi, lục lục túi, lại không tìm được khăn giấy.

“Tê……” Soái ca tóc vàng dùng tay chạm chạm miệng vết thương trên tay, nhưng lại đau đến nhe răng trợn mắt, nghe xong đề nghị của Diệp An Thần, có điểm tiếc nuối hướng khu dạy học nhìn thoáng qua, nhưng cuối cùng lại nhìn nhìn chính thảm không nỡ nhìn, vẫn gật gật đầu đi theo Diệp An Thần.

Dọc theo đường đi không ngừng nghe tiếng “Tê tê tê”, Diệp An Thần rốt cuộc vẫn nhịn không được quay đầu lại bất đắc dĩ nói, “Đừng đụng, cậu hiện tại càng chạm vào càng đau, trong chốc nữa khử trùng thì tốt rồi!”

“Lừa tiểu hài tử đi, khử trùng càng đau!” Đông Phương Đêm ngẩng đầu, liếc mắt người dẫn đường phía trước, tiếp tục nhìn tay mình, thở dài, lắc lắc sau đó liền đuổi kịp Diệp An Thần.

Diệp An Thần hướng bên cạnh nhìn cái tay đang chảy máu đầm đìa, lại nghĩ nghĩ trước kia chính cậu cũng đã từng khử trùng, chỉ có thể duỗi tay vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, nói một câu “Tự cầu phúc đi!”

Khử trùng cái miệng vết thương này, thật không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng a! Người trước mặt này còn có đã thịt tình tế như kia, ha hả…… Diệp An Thần đã có thể nghĩ hình ảnh kêu la thảm thiết của người kia.

Sau khi tự tưởng tượng một phen, Diệp An Thần lại nghi hoặc, "Cậu vì sao lại ở đây leo tường vào giờ này?” Thồ điểm này, hoàn toàn có thể từ cửa trước đi vào, nếu nói là bởi vì lười thì không nghĩ đi.

"Tôi không phải học sinh trường này, cho nên bảo vệ không cho tôi vào.” Bất đắc dĩ buông tay, nhân tiện nhún vai.


“Như thế nào lại như vậy? Thế là như thế nào?” Nghe soái ca tóc vàng nói xong, Diệp An Thần càng thêm nghi hoặc. Sẽ không a! Tuy rằng trường học là rất nghiêm, nhưng là nói thế nào cũng là một khu nhà đại học, ngày thường có rất nhiều người không phải học sinh trường ra vào, bảo vệ cửa cũng chỉ là tùy tiện hỏi một câu liềm cho vào a!

“Còn có thể nói như thế nào, tôi nói là tôi tới tìm người.” Đông Phương Đêm nhíu nhíu mi, nghĩ tới việc phát sinh lúc ấy, liền nhíu nhíu mày.

“Ân…… Sau đó?” Nói như vậy cũng nên cho vào a!

“Bọn họ hỏi tôi tìm ai, tôi gì cũng chưa nói, bọn họ liền đem tôi ngăn ở ngoài cửa.” Đông Phương Đêm tiếp tục nói.

“……” Liền tính là như vậy cũng sẽ không phải là không cho vào a!

“Sau tôi ở cổng lại gặp một người không nghĩ sẽ gặp.” Nghĩ cái xe quen thuộc kia, Đông Phương Đêm trong lòng còn sợ hãi vỗ vỗ trái tim nhỏ của chính mình, thiếu chút nữa đã bị người phát hiện chính mình trộm về nước a!

“……” Cho nên cậu liền leo tường? Nha! Đứa nhỏ này……Đầu óc có cái gì a!

“Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi cũng là vì bất đắc dĩ được không? Ai biết vừa nhảy xuống lại gặp cậu đi ngang qua.” Lại còn vừa lúc đứng ở dưới hắn. Cảm nhận được ánh mắt Diệp An Thần, Đông Phương Đêm có điểm tạc mao, anh cho rằng tôi muốn sao? Cái trường học này lớn như vậy, không nghĩ thời điểm đó sẽ có người đi ngang qua?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui