Thẩm Tinh Không nhìn thấy anh cũng bước chân vào bồn tắm, cô sợ hãi hai tay che trước ngực, rồi không ngừng vùng vẫy hai chân tạt nước vào người anh, kêu lớn: “ĐI ra ngoài.”
Thẩm Chi Diệu cảm thấy bực mình trước sự ồn ào của cô, anh nheo chặt mày lại, đưa tay ra xoay người cô lại.
Thẩm Tinh Không giật mình sợ hãi, cả người cô bị anh kéo về gần, cô va vào ngực anh, bị anh xoay người lại, lưng cô áp vào tấm ngực ấm nóng của anh.
Cơ thể cô cứng đờ lại, cô có thể cảm nhận rõ nét được hơi ấm cơ thể và sự săn chắc của cơ bắp vùng ngực anh.
Thẩm Chi Diệu túm lấy chiếc vòi hoa sen, dùng bàn tay túm lấy mái tóc dài của Thẩm Tinh Không, anh mở vòi nước ấm ra phun vào, anh vừa xoa bóp nhẹ nhàng vừa thì thầm bên tai cô an ủi: “Đừng động đậy, tóc em bẩn chết đi được, hông biết dính những cái gì mà tanh thế này.”
Từ trước tới nay anh đều là người rất sạch sẽ, cô không biết sao anh có thể chịu được cơ thể vừa hôi vừa bẩn của cô, lại còn ôm lấy cô cả một đêm.
Thẩm Tinh Không không có cách nào để diễn tả cảm giác của bản thân, ngoài việc sợ hãi, xấu hổ, phẫn nộ, còn có cảm giác...vô cùng tội lỗi.
Anh là chú của cô, vậy mà bọn họ lại cùng nhau tắm trong một bồn nước, da thịt hai người dính sát vào nhau, anh thì thầm bên tai cô....
Cô cảm thấy lồng ngực như sắp muốn nổ tung ra, cô rất muốn đứng lên chạy ra ngoài nhưng cô không dám, cô đã bị anh khống chế, hơn nữa người cô lúc này lại không mặc gì....
Thẩm Chi Diệu xả đi nước bọt xà phòng trên đầu cô, anh ngửi một lát, lúc này sự nghiêm khắc trên nét mặt anh mới dịu đi một chút, anh đưa tay ra ấn cằm cô xuống, rồi giọng anh khàn khàn anh nói với cô: “Tiểu Tinh, sẽ trở nên thật thơm....”
Thẩm Tinh Không cảm thấy cơ thể như tê dại hết cả đi, cả người cô như thể vừa bị một luồng điện chạy qua.
Cô cắn chặt lấy môi, đột nhiên cô cô quay đầu lại, cô khóc lóc và nói: “Cầu xin chú đấy....đừng thế này!”
Ánh mắt Thẩm Chi Diệu tối sầm lại, anh đặt chiếc vòi hoa sen sang bên cạnh, dựa lưng vào bồn tắm, với tay lấy một bao thuốc lá, mở ra, châm lửa, anh hít một hơi thật dài bình tĩnh và lạnh lùng, sau đó phả khói ra.
Anh nhìn phía đối diện Thẩm Tinh Không chỉ để lộ ra một cái đầu, anh hỏi nghiêm khắc: “Nói thật cho tôi biết, mấy ngày hôm nay em và tên tiểu tử đó ở cạnh nhau đã phát triển tới mức độ nào rồi? Thẩm Tinh Không, dám lừa tôi thì tôi sẽ bắt em phải trả giá đắt đấy.”
Thẩm Tinh Không co rúm người lại, cô cắn chặt môi, nghĩ tới Lục Diễn Trạch, con tim cô lại đau nhói, cô nghiến chặt răng lại nhìn Thẩm Chi Diệu tra hỏi mà cô lại thấy tức giận.
Đều là những trò quỷ của anh!
Đều là những trò mà người đàn ông đê hèn này đã làm.
Thẩm Tinh Không nuốt nước bọt, cô cười lạnh lùng, nói với vẻ trả thù và thách thức: “Điều gì nên làm cũng đã làm rồi.”
Động tác trên tay của Thẩm Chi Diệu dừng lại, ánh mắt đó dường như đang muốn đốt cháy cơ thể cô.
Cô vắt chéo hai tay trước ngực, ngửi mùi không khí ẩm ướt trong không trung, cô cảm giác thấy sức lực cơ thể bản thân mình dường như mất dần đi khi nhìn thẳng vào mắt anh.
Thẩm Chi Diệu cũng không tức giận, anh từ từ, dường như có thể dùng động tác chậm rãi để đánh bại sự đề phòng tâm lý của cô, từ từ đặt điếu thuốc trong tay xuống nước.
Xèo một tiếng bé tí, điếu thuốc bị dập tắt đi.
Con tim Thẩm Tinh Không đập thình thịch, lúc này Thẩm Chi Diệu đã ngước mắt lên, ánh mắt anh ảm đạm nhìn cô, miệng anh khẽ nhếch cười: “Thật sao? Điều gì nên làm đã làm hết rồi à?”
Thẩm Tinh Không không biết lùi về đâu, cô đan chéo tay trước ngực thật chặt, nghiến răng lại: “Làm rồi!”
Thẩm Tinh Không còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì, chỉ cảm thấy nước trong bồn tắm bất ngờ cuộn trào, một giây sau cô liền cảm thấy đôi môi mình đau đớn, đầu óc cô trống rỗng, khi kịp phản ứng lại cô liền cúi đầu xuống nhìn Thẩm Chi Diệu, anh sớm đã liệu được tình hình, một tay anh túm lấy hai tay cô ép về phía sau và người anh ngả về phía trước, áp sát cô vào thành bồn tắm.
Thẩm Tinh Không đập mạnh người vào bồn tắm, phàn gáy cô đau nhói, hai tay bị anh cầm chặt lấy rồi, cô không bám được vào đâu cả, cơ thể cô trượt dưới nước, khi mà cô sắp bị nước nhấn chìm thì anh lại kéo cô lên. Cái cảm giác đó thật khủng khiếp, mấy lần Thẩm Tinh Không đã cảm thấy hai bên tai mình có nước thấm đầy vào.
Kinh khủng hơn cả điều đó là ánh mắt nhìn chằm chằm lỗ mãng của Thẩm Chi Diệu.
Anh điên cuồng hôn cô, cắn vào môi cô, kinh nghiệm với phụ nữ bao nhiêu năm qua của anh đều được dùng trên người Thẩm Tinh Không – một cô gái vừa mới lớn chưa biết gì. Một bàn tay anh lần mò lên ngực cô, Thẩm Tinh Không giật mình, cô kêu lên ư ư, cơ thể cô run lên dữ dội.
Thẩm Chi Diệu bóp vào chỗ đó của cô, một bên vẫn chưa đủ, anh túm lấy cả hai bên kéo chúng lại gần nhau, Thẩm Tinh Không trợn trừng mắt lên, cô cố gắng để kêu lên.
Thẩm Chi Diệu chẳng hề để ý tới phản ứng của cô, anh vẫn bóp chặt chỗ đó mãi cho tới khi nó sưng phồng lên.
Lúc này Thẩm Chi Diệu mới bỏ cô ra và thở hổn hển, anh ghé vào tai cô cười đểu giả, anh thấp giọng xuống nói cợt nhả bên tai cô: “Lần trước gặp em đã muốn nói....sao mà ở đây không đều như vậy, bình thường cũng ăn không ít sao lại nhỏ thế này....”
Thẩm Tinh Không cảm thấy xấu hổ và nhục nhã, cô chỉ muốn đâm đầu vào tường chết luôn, anh lại đi nói với cô những lời như vậy.
Sao anh có thể nói và làm những điều như thế với cô chứ!
Thẩm Tinh Không hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cô hướng về phía anh, vừa khóc vừa mắng: “Thẩm Chi Diệu, chú là đồ đê tiện!”
Thẩm Chi Diệu để mặc cho cô đánh, anh không hề thấy đau, bàn tay cô đánh vào anh anh còn cảm thấy rất thoải mái, anh mỉm cười, lại kéo cô lại gần vào hôn lên môi cô, hai người ở trong bồn tắm vùng vẫy đấu tranh với nhau, chân tay đập tứ tung, không biết là ai đã chạm vào vòi nước của bồn tắm mà nước nóng từ trên dội xuống, xả vào đầu vào người cả hai, nhiệt độ cơ thể hai người liền được tăng lên, Thẩm Chi Diệu cảm thấy bản thân mình rạo rực như sắp muốn nổ tung ra.
Mãi cho tới khi cảm nhận thấy mùi máu tanh trong miệng cô anh mới chịu bỏ cô ra, anh lau miệng, quả nhiên là chảy máu rồi.
Thẩm Tinh Không lúc này dường như không còn sức lực nữa, cô lịm đi dựa vào ngực anh, vừa tức giận vừa xấu hổ rên lên.
Thẩm Chi Diệu hai tay đỡ lấy vai cô, dùng lực áp sát cơ thể cô vào cơ thể mình, giọng anh khàn khàn đáng sợ, đôi mắt anh đỏ lên nhìn vào đôi mắt u ám của cô, anh gọi: “Tiểu Tinh...”
Thẩm Tinh Không dính sát người mình vào người anh, cô sợ hãi tim đập như trống dồn, nhìn khuôn mặt anh đỏ lên, cô mím chặt môi né đi ánh nhìn của anh cô nói: “Đừng gọi tên tôi, chú đã cưỡng hiếp tôi tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chú! Mãi mãi không bao giờ! Người tôi yêu là A Trạch!”
Ánh mắt Thẩm Chi Diệu tối sầm xuống, anh nghiến răng lại cười lạnh lùng bên tai cô: “Đúng thế! Tôi quên mất là con người thường có tâm lý đi trước mà! Thẩm Tinh Không, tôi sẽ cho em thấy, thế nào là người đàn ông thực sự. Tôi sẽ cho em thấy, tôi làm thế nào để xóa đi những dấu vết của Lục Diễn Trạch để lại trên người em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...