Thẩm Tinh Không nhìn vết ngón tay đỏ ửng trên mặt A Tiến, bàn tay anh vẫn đang nắm lấy một tay của mẹ Trì Hạo, nửa người đang che trước mặt Thẩm Tinh Không, giống như một con gà mẹ đang bảo vệ gà con của mình.
Mím môi thật chặt, cô kéo tay A Tiến xuống, bất luận thế nào thì một cái tát so với một cánh tay bị tàn phế thì chẳng là gì cả....
Sau một hồi im lặng, phía ngoài phòng bệnh truyền tới một tiếng kêu, mọi người đều hướng ánh mắt ra nhìn, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt có nhiều nét từng trải kéo mẹ Trì Hạo ra quát mắng: “Em điên rồi à! Chẳng phải anh đã nói với em là không được hành động bừa bãi à?”
Thẩm Tinh Không nhìn thấy Trì Hạo có vài nét giống với người đàn ông này, cô nghĩ chắc đây là cha Trì Hạo, nhìn về phía sau ông ấy, đột nhiên cô nhìn thấy một người với cơ thể cao lớn, khuôn mặt anh tú.
Thẩm Tinh Không cảm giác thấy ánh mắt anh ta có thứ gì đó làm cho cô không dám nhìn thẳng vào, cô lập tức né người vào phía sau A Tiến.
Mẹ Trì Hạo rất kích động: “Con trai đang phải nằm ở đó, hung thủ thì lại đang đứng ở đây, tôi không đánh cô ta mới là điên đấy!”
Ba Trì Hạo tức giận vung tay mẹ Trì Hạo ra, gầm lên: “Có phải em muốn anh cũng nằm ở đó không! đồ ngốc!”
Trong câu nói đó đã hàm chứa sự nguy hiểm rõ nét, làm cho mẹ Trì Hạo ngừng kích động. Mắt bà đỏ lên nhìn chồng mình, sự bất lực và tức giận khó nói thành lời hiện hữu trên nét mặt của hai người đó.
Thẩm Tinh Không nhìn Thẩm Chi Diệu với bộ vest phẳng lì, ánh mắt anh thờ ơ lạnh nhạt nhưng cô có thể đoán ra, anh nhất định đã dùng mỗi quan hệ của mình để ép người của Trì gia.
Anh chính là người đê tiện như vậy! rõ ràng là bản thân mình làm người khác bị thương vậy mà vẫn còn chèn ép không cho người khác được nói một câu phản kháng.
Thẩm Chi Diệu từ từ đi ra phía cửa phòng bệnh, thông qua tấm cửa kính anh ta nhìn vào trong, nói: “Phía Mỹ đã đều sắp xếp ổn thỏa rồi, hai ngày nay các người có thể khởi hành, các bác sĩ về xương khớp phía đó rất chuyên nghiệp, tình trạng của lệnh công tử bọn họ nói có thể khôi phục được bảy tám phần.”
Mẹ Trì Hạo phẫn nộ nhưng cũng không dám nói ra, bảy tám phần? Đối với một người vẽ tranh mà nói, cho dù là khôi phục được chín phần cũng đã một sự đả kích khó chấp nhận rồi!
Cha Trì Hạo thở dài một tiếng, cúi đầu nói với Thẩm Chi Diệu: “Vâng, cảm ơn Thẩm tiên sinh, chún tôi sẽ lập tức thu xếp đi Mỹ ngay....”
Thẩm Chi Diệu ừm một tiếng lạnh nhạt, sau đó quay mặt nhìn về phía Thẩm Tinh Không đang trốn phía sau lưng A Tiến: “Đừng làm phiền người ta nữa, về nhà thôi.”
Thẩm Tinh Không mím chặt môi, liếc mắt nhìn ánh mắt phức tạp của hai vợ chồng Trì gia, cô cúi người xuống chào rồi quay người rời đi cùng với Thẩm Chi Diệu.
Thứ cô có thể làm được cũng chỉ tới thế này, tới thăm Trì Hạo, cúi người xin lỗi, cô thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, thật bất lực....
Nhìn Thẩm Chi Diệu đi rồi, mẹ Trì Hạo mới lớn tiếng mắc nhiếc: “Đồ súc vật! Sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng!”
Cha Trì Hạo ôm lấy vợ mình: “Nếu trách thì trách con trai chúng ta là đồ ngốc, đang yên đang lành đi dây vào người Thẩm gia....còn có thể trách ai đây!”
Mẹ Trì Hạo liền bật khóc, nhìn con trai vẫn nằm hôn mê trên giường bệnh, khuôn mặt và ánh mắt bà đầy sự căm phẫn thù hận: “Con trai, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con, mẹ sẽ không để yên cho Thẩm Tinh Không đâu....”
Cha Trì Hạo đặt hai tay lên vai vợ: “Đừng lấy trứng trọi với đá nữa.... Thẩm gia lắm tiền nhiều của, bọn họ có thể nghiền nát công ty chúng ta chẳng khác nào nghiền nát một con kiến.... Thẩm Chi Diệu đồng ý với anh, sau sự việc này anh ta sẽ giúp công ty chúng ta lên sàn chứng khoán ở Mỹ.”
Mẹ Trì Hạo nghiến răng lại: “Anh chỉ biết đến tiền! Nếu anh sợ thì để em! Em tuy là phụ nữ thôi nhưng sẽ có cách của phụ nữ! Thẩm Tinh Không.....gia thế của cô ta có lớn mạnh hơn nữa, cô ta cũng là một cô gái không thể không bị dính vào cám dỗ....”
Cha Trì Hạo nhìn vợ mình, rồi lại nhìn sang người con trai đang nằm trên giường bệnh, mím chặt môi lại, im lặng....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...