Hứa Thanh Khê nghe thấy cô ta uy hiếp, sao lại không biết cô ta lại định tố cáo.
“Lâm Gia Nghi, sao cô như đứa con nít vậy, đánh không lại thì về nhà méc bố mẹ, không mắc cỡ hả?”
Cô chế nhạo ngược lại, khiến sắc mặt Lâm Gia Nghi càng khó coi.
Nhưng vậy còn chưa xong.
“Hơn nữa, em Gia Nghi nói hơi sai rồi, trong nhà họ Quân này, tôi là mợ cả, mà cô, chẳng qua là khách ở đây, còn muốn tìm người xả giận, e rằng tìm sai rồi, hay là nói, nhiều lần như vậy, em Gia Nghi vẫn chưa sáng mắt ra?”
Hứa Thanh Khê nói xong, nhìn Lâm Gia Nghi tức xì khói, khẽ cười rồi đi lướt qua người cô ta.
Lâm Gia Nghi không bỏ sót sự khinh bỉ trong mắt cô, nghiến răng nhìn bóng lưng cô rời đi.
“Hứa Thanh Tuệ, cô cứ chờ đó, tôi không để yên cho cô đâu!”
Hứa Thanh Khê không biết, sau khi cô rời đi, hận ý của Lâm Gia Nghi đã cao đến nhường nào.
Sau khi cô đến công ty, lập tức bật trạng thái làm việc.
Đến chiều, trợ lý Lâm Gia Nghi thông báo mở cuộc họp khẩn cấp, tất cả mọi người đều dừng việc đi đến phòng họp.
Hứa Thanh Khê vừa vào phòng họp thì cảm nhận được một ánh nhìn công kích.
.
Truyện Dị Giới
Cô theo đó nhìn thấy Lâm Gia Nghi đang căm ghét nhìn cô, khiến cô bất giác thấy hoảng hốt.
Người phụ nữ này đột nhiên mở cuộc họp, không lẽ lại nghĩ ra cái gì đối phó cô đây chứ?
Cô vừa đoán vừa ngồi xuống vị trí của mình.
Lâm Gia Nghi thấy vẻ hoảng hốt của cô, cười lạnh.
Sau đó cũng dời tầm mắt, thấy mọi người đến đã đông đủ, cô ta vỗ tay đứng lên.
“Các vị đồng nghiệp, lần này mở cuộc họp khẩn cấp là để thông báo với mọi người, lô hàng mẫu quần áo đầu tiên cần giao trước hẹn.”
Cô ta nói ra thời gian, khiến mọi người bất ngờ, căng thẳng.
Nguyên nhân không gì khác, đa số mọi người vẫn chưa tìm được chất liệu thích hợp, càng đừng nói đến thành phẩm.
“Trưởng phòng, có phải gấp quá rồi không?”
“Đúng vậy, tôi còn chưa tìm được vải.”
“Tôi cũng vậy, bên tôi còn thiếu mấy loại vải, thời gian có thể như cũ không?”
Mọi người bàn tán xôn xao, đều mong đừng thay đổi thời gian.
Mặc dù Hứa Thanh Khê không tham gia thảo luận, nhưng trong lòng cũng hy vọng giữ nguyên thời gian.
Đáng tiếc đời không như là mơ.
“Các vị đồng nghiệp, tôi biết làm khó các vị nhưng đây không phải ý của tôi, là ý của cấp trên!”
Lâm Gia Nghi cứng rắn nói: “Hơn nữa, tôi tin năng lực của mọi người, nhất định có thể khắc phục khó khăn trong thời gian đã định.”
Mọi người nghe đến đây, lần lượt nhìn nhau rồi ổn định lại.
Lâm Gia Nghi nhìn thấy, trong mắt vẻ đắc ý, nói thêm mấy câu với bọn họ về vấn đề bàn giao thành phẩm mới tan họp.
Cô ta rời đi rồi, mọi người cũng lục tục rời đi.
Hứa Thanh Khê nghĩ đến bộ quần áo của mình cũng thiếu mấy loại vải, vừa ra khỏi phòng họp liền đi qua xưởng nhuộm vải của nhà họ Hứa.
“Cô chủ.”
Người phụ trách nhận được thông báo của nhân viên, vội vàng chạy ra tiếp đón.
“Quản đốc cứ kệ tôi, tôi chọn mấy tấm vải xong rồi đi.”
Hứa Thanh Khê nhìn anh ta, cười nói.
“Cô chủ cần loại vải gì cứ gọi điện đến là được, đâu cần đích thân sang đây chọn ạ.”
Quản đốc không nghe Hứa Thanh Khê nói, mà cung kính nói tiếp.
Hứa Thanh Khê vừa nói vừa đi đến văn phòng xưởng: “Không cần, tự mình chọn yên tâm hơn.”
Đang nói, hai người đã đến văn phòng xưởng, nhưng không ngờ Hứa Thanh Khê khi nhìn thấy chỗ vải trên dây chuyền sản xuất thì cau chặt mày.
“Lúc trước tôi ghé qua, chỗ vải này không phải tôi đã từng nói chất lượng quá kém, không thể dùng may quần áo, vì sao mọi người vẫn còn sản xuất?”
Cô phiền não hỏi, người phụ trách lúng túng lau mồ hôi.
“Việc này...!là ý của tổng giám đốc Hứa.”
Hứa Thanh Khê cứng người, không ngờ là ý của Hứa Hải Minh.
Rõ ràng lúc trước cô đã cảnh báo ông ta, nếu vật liệu có vấn đề, hợp tác giữa hai nhà sẽ chấm dứt, không lẽ ông ta không nghe theo.
Nghĩ như vậy, cô lấy điện thoại ra gọi.
“Tôi đang ở xưởng nhuộm vải, thấy lô vải kém chất lượng trước đây bị tôi loại vẫn đang được sản xuất.”
Trong điện thoại, Hứa Hải Minh nghe xong câu này, hai mắt nheo lại, đã đoán được ý đồ cô gọi điện đến.
“Vì vậy?”
“Vì vậy ông thật sự muốn bán mấy lô vải kém chất lượng cho Quân Nhật Đình?”
Hứa Thanh Khê bị ông ta dùng giọng điệu đã biết còn hỏi chọc tức đến nỗi mặt đen sì.
“Có gì không được? Lúc đầu đã mua nguyên liệu, không bán ra, có biết công ty lỗ thế nào không?”
“À, tôi không biết tổn thất bao nhiêu, cũng không muốn biết, nhưng có điều, ông nên rõ, đừng có đến lúc đó lại trách tôi không nhắc nhở, Quân Nhật Đình không hề tin tôi, vì vậy đã tìm người phụ trách kiểm nghiệm, ông cứ giữ mấy tấm vải kém chất lượng đó đi, tuyệt đối không thông qua đâu!”
Hứa Thanh Khê bị ông ta chọc tức, sau khi mỉa mai, liền cúp điện thoại.
“Cô chủ...”
Người phụ trách thấy cô tức giận ngút trời, nhỏ tiếng gọi.
Hứa Thanh Khê cất điện thoại, liếc mắt cảnh cáo cô ta, không nói gì mà rời đi.
Trên đường về, ngược lại cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
Từ thái độ lúc nãy của Hứa Hải Minh có thể thấy, ông ta cương quyết bán mấy cuộn vải kia cho Quân Nhật Đình, vì vậy chuyện này không xong với ông ta đâu.
Quả nhiên, lúc cô vừa về đến nhà họ Quân, vừa vặn một tiếng đồng hồ, thì nhận được tin nhắn của Hứa Hải Minh.
Cô bất giác mở đoạn tin nhắn ra, tấm hình của mẹ hiện ra, phía dưới còn kèm theo một đoạn uy hiếp.
Mày thử nghĩ xem, thế nào nếu mẹ mày không được tiếp nhận điều trị?
Hứa Thanh Khê xem xong đoạn này, tức run người, không chần chừ gọi điện thoại qua.
Rất nhanh có người tiếp.
“Hứa Hải Minh, ông dám! Nếu bà ấy có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối không tha cho ông!”
Lúc này, cô hận không thể đi đến liều mạng với Hứa Hải Minh.
Đáng tiếc cô không thể, ai bảo mẹ cô vẫn còn trong tay ông ta.
Nhưng cô không biết, giọng nói giận dữ của cô đã bị người giúp việc ngoài cửa nghe được, vội vàng chạy đến nhà chính báo với Lâm Gia Nghi.
“Cô Lâm, tôi nghe được hình như mợ cả đang cãi nhau với cha mình.”
Cô ta kể đơn giản những điều nghe được, Lâm Gia Nghi nghe xong vô cùng bất ngờ.
Ai cũng biết Hứa Hải Minh chiều con gái, đối đãi với Hứa Thanh Tuệ có thể nói là muốn gì được nấy.
Sao đột nhiên lại cãi nhau?
Cô ta suy nghĩ rồi hỏi.
“Cô còn nghe được vì sao bọn họ cãi nhau không?”
Người giúp việc do dự, lắc đầu nói: “Không nghe rõ lắm, chỉ nghe mợ cả nói cái gì mà chất liệu, còn đề cập đến tạm thời mợ đang gặp chuyện, phải liều mạng với ông ta gì đó.”
Cô ta nói xong, cẩn thận nhìn Lâm Gia Nghi.
Lâm Gia Nghi vô cùng nghi hoặc.
Dù cho từ phương diện nào, cô ta cũng cảm thấy Hứa Thanh Tuệ không nên nói chuyện với cha cô ta bằng giọng điệu đó.
Lúc này người giúp việc thân tín của cô ta buộc miệng hùa theo: “Cô chủ, nói ra thì tôi cũng cảm thấy dạo gần đây Hứa Thanh Tuệ này thật kỳ lạ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...