Trong phòng, Hứa Thanh Khê đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, không muốn nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Còn không đợi cô đáp lại, liền nghe thấy trong phòng có một loạt tiếng bước chân, chợt vang lên giọng nói của Dì Ba.
"Mợ cả, bà chủ gọi mợ ra sân chính một chuyến."
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, theo bản năng cảm thấy sẽ không có chuyện tốt.
Hơn nữa Dì Ba còn không đợi cô đáp lại, liền trực tiếp đi vào phòng làm cho cô hết sức bất mãn.
Khóe miệng cô cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt đáp lại: "Tôi đã biết rồi, dì hãy đi trước đi.Tôi lập tức đến ngay."
Cô nói xong, nhưng trên người không có cử động.
Mà Dì Ba cũng không có rời đi.
Dì nhìn về phía cửa phòng tắm, đúng mực đáp lại: "Mợ cả, bà chủ kêu tôi đợi cô."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, tất nhiên hiểu ý tứ của lời này, cô không khỏi khẽ nhướng chân mày.
"Cho dù dì Ba đợi lâu, tôi vẫn chưa tắm rửa xong."
Dì Ba hờ hững nói: "Không sao, tôi có thể đợi mợ cả."
Hứa Thanh Khê thấy thế, trong mắt thoáng qua vẻ châm chọc.
"Đã như vậy, Dì Ba cứ chờ đi."
Cô nói xong, lấy nước súc miệng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, không hề gấp gáp.
Dì Ba đợi ở ngoài cửa đã lâu, lông mày dì cau lại khi nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng ở trong phòng tắm, tựa hồ còn chưa có ý kết thúc.
Dì cũng không có thúc giục lần nữa, mà trực tiếp rời đi.
"Dì Ba, sao đi lâu như vậy?"
Bà Kim Hồng bất mãn hỏi thăm ở phòng khách khi nhìn thấy Dì Ba trở về trễ.
Sau đó bà phát hiện chỉ có một mình dì Ba trở lại, lông mày bà dựng lên, trầm giọng nói: "Hứa Thanh Tuệ đâu? Không phải là tôi để cho dì kêu người đến sao?"
"Tôi đã gọi mợ cả tới đây theo lệnh của bà chủ, nhưng mà mợ cả đang tắm rửa, nói rằng sẽ đi tới sau."
Dì nói xong, mới kể ngắn gọn về cuộc trò chuyện với Hứa Thanh Khê vừa rồi, Bà Kim Hồng nghe xong càng tức giận.
Ra sức khước từ, người phụ nữ đê tiện này rõ ràng là không quan tâm tới mặt mũi của bà.
Lâm Gia Nghi cũng ở bên cạnh châm thêm dầu vào lửa, để cho Bà Kim Hồng hạ quyết tâm.
Một hồi chờ Hứa Thanh Khê tới, bà phải dạy cho cô một bài học tốt.
Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Thanh Khê mới chậm rãi bước đến sân chính.
Cô nhìn thoáng qua phòng khách, thấy Lâm Gia Nghi cũng ở đây.
Cô khẽ cau mày, liền đặt tầm mắt ở trên người Bà Kim Hồng đang có sắc mặt âm trầm.
"Mẹ tìm con có chuyện gì?"
Bà Kim Hồng nhìn cô, giọng điệu kỳ quái nói: "Hứa Thanh Tuệ, cô thật đúng là khiến cho tôi phải chờ đợi.Thế nào, có Nhật Đình làm chỗ dựa cho cô, có phải cô không để người mẹ như tôi ở trong mắt hay không?"
Hứa Thanh Khê thấy bà đang phát cáu vì sự chậm trễ của mình, cô cụp mắt xuống và nói: "Mẹ, mẹ hiểu lầm, lúc ấy con đang tắm trong bồn nước thuốc.
Mẹ cũng biết trước đây đầu gối của con bị thương, bác sĩ dặn con phải chăm sóc thật tốt."
Bà Kim Hồng nghe nói như thế, biết rõ là cô lấy cớ, nhưng không có cách nào phản bác được.
Bà cảm thấy khó chịu ở trong ngực, cố gắng kìm nén.
"Được, chuyện này tôi sẽ không tính toán với cô, chúng ta nói chuyện khác."
Bà hít sâu một hơi, nhìn về phía Hứa Thanh Khê lần nữa, trầm giọng nói: "Tôi nghe nói hôm nay cô gây ra không ít phiền toái ở công ty Nhật Đình.
Mặc dù cô là mợ cả của nhà họ Quân, nhưng ở công ty, thân phận không giống nhau.Công ty xử lý theo công việc, không thể có bất kỳ quan hệ bấu víu nào, hiểu chưa? Sau này cô ở công ty an phận một chút cho tôi, nếu để cho tôi biết cô làm phiền Nhật Đình, cô phải trở lại cho tôi!"
Hứa Thanh Khê nghe xong mấy lời này, thiếu chút nữa bị chọc cười.
Cô đưa đôi mắt đẹp quay sang nhìn Lâm Gia Nghi, đã im lặng đến mức tận cùng rồi.
Người phụ nữ này thật đúng là kẻ ác cáo trạng trước.
Lâm Gia Nghi thật giống như nhận ra được tầm mắt của cô, đắc ý nhìn lại sau.
Hứa Thanh Khê thấy thế, khẽ cười nhếch khóe miệng.
"Mẹ, đương nhiên con biết nơi này là văn phòng của công ty, nhưng vẫn có một số việc, sợ là có người quên nói cho mẹ biết."
Cô nói xong, nhìn Lâm Gia Nghi đầy ẩn ý.
Lâm Gia Nghi nghe được, trực giác không tốt, liền nghe Hứa Thanh Tuệ kể lại đầu đuôi ngọn ngành mà cô che giấu.
"Mẹ, mẹ cũng biết, Nhật Đình để cho con đi công ty, là vì muốn con giúp một tay thiết kế thành phẩm, mà không phải làm chân chạy việc.Vả lại, con cũng không có cố ý đi tìm Nhật Đình, chỉ là lúc chuẩn bị đi ra ngoài vừa lúc gặp phải Nhật Đình ở trong thang máy.Anh ấy cảm thấy con có phần kỳ quái, lúc này mới hỏi tình huống của con, dĩ nhiên là con sẽ không nói láo với Nhật Đình, cho nên nói rõ sự thật."
Hứa Thanh Khê nói đến đây, dừng lại.
Cô thấy trên mặt bà Kim Hồng vẻ bán tín bán nghi, cô tiếp tục nói: "Nếu mẹ không tin, thì có thể tự mình đi hỏi Nhật Đình, xem con có đang nói dối hay không."
Bà Kim Hồng không có nghĩ tới còn có những chuyện này, vốn là vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, trở nên như có điều suy nghĩ.
Bà quay đầu lại nhìn về phía Lâm Gia Nghi, thật giống như đang thầm hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Lâm Gia Nghi bị bà nhìn có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng để cho mình trấn định, giải thích: "Dì Hồng, lúc ấy con cũng thấy mọi người đều bận, chỉ có Thanh Tuệ một mình nhàn rỗi, mới an bài cho cô ta một chân chạy việc."
Cô nói xong, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bà Kim Hồng, cô sợ rằng hình tượng dịu dàng và khả ái mà cô vất vả dựng lên trên người mình sẽ bị phá hủy rồi.
Bà Kim Hồng cũng không biết ý nghĩ trong lòng cô.
Bà thấy cô cẩn thận nhìn mình, bộ dáng biết sai, rất là thương tiếc.
"Nếu Gia Nghi chỉ vì vô tâm, chuyện này coi như xong."
Bà giúp đỡ Lâm Gia Nghi nói chuyện, bỏ qua chuyện này.
Vừa mới nói xong, liền nghe giọng bà trở nên bén nhọn nói: "Bất quá sau này cô nhớ lời của tôi khi ở công ty, chớ ỷ vào thân phận của mình làm mưa làm gió ở công ty, bắt nạt nhân viên, gây phiền toái cho Nhật Đình.Vào công ty, cô chính là một thành viên của công ty, nhớ an phận thủ thường, nghe theo cấp trên an bài."
Hứa Thanh Khê làm sao không nghe ra được cảnh cáo trong lời nói của bà, cô mím môi nói: "Yên tâm, coi như con có thật sự gây phiền toái gì, con cũng sẽ không đi tìm Nhật Đình."
Bà Kim Hồng có được cam đoan của cô, lúc này trong lòng bà mới thoải mái một chút, phất tay cho cho người trở về.
Hứa Thanh Khê cũng không muốn ở lâu, vì vậy cô gật đầu rời đi.
Ngay khi chuẩn bị trở về căn phòng mới, không ngờ gặp phải Nhật Đình vừa mới trở về.
"Cô đi đâu vậy?"
Anh dò hỏi.
Hứa Thanh Khê cũng không muốn nói chuyện mới vừa rồi, cô nói một cách ngập ngừng: "Không có đi đâu, chỉ đi dạo ở sân sau."
Quân Nhật Đình cũng không có suy nghĩ nhiều, gật đầu nhắc tới chuyện của công ty: "Hôm nay đã xác định Tổng giám đốc của chi nhánh công ty, tên gọi Lý Mạn, sau này cô có vấn đề gì thì tìm cô ấy, kể cả vấn đề thiết kế."
"Tôi biết." Hứa Thanh Khê gật đầu.
Chợt hai người trở lại căn phòng mới, Phong Nhật Đình trực tiếp vào phòng làm việc.
Hứa Thanh Khê cũng trở về phòng tiếp tục vẽ bản vẽ thiết kế, và mang theo một chai rượu vang đỏ.
Ngoài việc rèn luyện tửu lượng, cô cũng muốn buông lỏng một chút.
Kết quả một chai rượu xuống bụng, cô lại say đến mơ mơ màng màng.
Đến buổi tối, Quân Nhật Đình trở lại căn phòng
Anh mới vừa lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, Hứa Thanh Khê say đến mơ mơ màng màng liền quấn lên anh.
Cô chui vào vòng tay của Phong Nhật Đình, dụi dụi vào ngực anh như một con mèo, rồi kêu lên một tiếng ưm thỏa mãn.
Quân Nhật Đình vốn tuổi trẻ sinh lực dồi dào, làm sao chịu được trêu chọc như vậy.
Đặc biệt là không khí xung quanh tràn ngập hơi thở ngọt ngào thuộc về người phụ nữ nhỏ bé trong tay, có mùi rượu khiến người ta không khỏi mê đắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...