Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng


Tại buổi tiệc của nhà họ Tuyên, sau khi Tuyên Quân Thần gửi xong tin nhắn thì không thèm để ý đến nữa.

Anh ta được ông cụ Tuyên gọi về bên cạnh ông, nhưng anh ta vẫn chú ý, quan tâm đến nhất cử nhất động của Hứa Thanh Tuệ.

Sau khi Hứa Thanh Tuệ và Quân Nhật Đình kết thúc một cách không hề vui vẻ, cô ta cũng không vì lời cảnh cáo của Quân Nhật Đình mà thu mình lại, ngược lại càng diễn càng quyết liệt hơn, cô ta chào hỏi, làm quen với nhiều công ty khác nhau, đạt được không ít cộng sự hợp tác làm ăn cho Á Hoàng và nhà họ Hứa.

Mặc dù Quân Nhật Đình vẫn luôn nói chuyện với người khác, nhưng anh vẫn quan tâm đến tình hình bên phía Hứa Thanh Tuệ.

Khi anh nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ chào hỏi, làm quen hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, khuôn mặt anh tối sầm lại, sắc mặt đen như mực.

Chỉ thấy anh bỏ lại những khách hàng đang nói chuyện với mình, gương mặt lạnh lùng đi về phía Hứa Thanh Tuệ.

Phía bên chỗ Hứa Thanh Tuệ, nhóm người vốn dĩ vẫn đang cười đùa vui vẻ, nhưng nhìn thấy anh xuất hiện thì từng người lập tức quay sang nhìn nhau, trong phút chốc, mọi người đều im lặng.

“Sao thế?”
Hứa Thanh Tuệ thấy sự khác thường của mọi người, vừa hỏi vừa quay đầu nhìn theo ánh mắt của bọn họ, lúc này liền nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Quân Nhật Đình.

“Anh đến đây làm gì?”
Vừa nói xong, cổ tay của cô ta đã bị Quân Nhật Đình nắm chặt.

“Quân Nhật Đình, anh làm gì vậy? Buông tay tôi ra!”
Hứa Thanh Tuệ vùng vẫy, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình với khuôn mặt đầy u ám, dùng lực kéo cô ta đi về phía phòng khiêu vũ.


“Buông tay ra! Quân Nhật Đình, tôi bảo anh buông tay, anh có nghe thấy không?”
Hứa Thanh Tuệ bị Quân Nhật Đình kéo đi, chỉ có thể loạng choạng bước theo anh, nhưng cô ta vẫn không ngừng vùng vẫy.

Động tác của hai người đã thu hút ánh nhìn của những quan khách có mặt tại buổi tiệc, tất cả quan khách đều nhìn về phía hai người, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

“Chuyện này là thế nào vậy?”
“Không rõ lắm, nhưng mà nhìn dáng vẻ thì có lẽ là mợ cả nhà họ Quân đã chọc giận Tổng giám đốc Nhật Đình.”
“Theo tôi thấy, là Tổng giám đốc Nhật Đình ăn phải giấm chua rồi, vừa rồi mợ cả nhà họ Quân vẫn luôn nói chuyện với mấy cậu chủ nhà họ Đông của tập đoàn Đông Nhạc.”
Vài người đã đoán được một chút tình hình, mở miệng trêu đùa.

Tuyên Quân Thần nghe thấy những lời bàn luận này, trong đôi mắt đào hóa lóe lên một tia hung ác.

Đúng vào lúc này, ông cụ Tuyên, chủ nhân của bữa tiệc mở miệng nói: “Quân Thần, cháu đi xem xem là chuyện gì?”
“Vâng.”
Tuyên Quân Thần hoàn hồn, gật đầu đồng ý, sau đó đuổi theo Quân Nhật Đình.

“Tổng giám đốc Nhật Đình.”
Anh ta sải bước lớn, không lâu sau đã đuổi kịp Quân Nhật Đình, anh ta đứng chắn trước mặt Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Tuệ, không chút dấu vết khẽ liếc mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tuệ, sau đó lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Quân Nhật Đình nheo mắt một cách đầy nguy hiểm, dường như có chút hiểu nhầm rằng Tuyên Quân Thần xuất hiện là có ý đồ, anh nói: “Có chút chuyện riêng cần phải xử lý, cậu chủ Thần vẫn là không nên xen vào.”
Tuyên Quân Thần khẽ cau mày: “Ra là thế, vậy thì tôi không làm phiền hai người nữa.”
Anh ta lùi lại phía sau một bước, nhường đường cho hai người họ.

Quân Nhật Đình khẽ hừ một tiếng, kéo theo Hứa Thanh Tuệ rời đi.

Trên đường đi, Hứa Thanh Tuệ ngồi ở phía sau xe tức giận nói: “Quân Nhật Đình, rốt cuộc tự nhiên anh phát điên cái gì vậy?”

Quân Nhật Đình nghiêng đầu, lạnh lùng liếc nhìn cô ta nói: “Tôi phát điên? Theo tôi thấy thì cô coi lời tôi nói như gió thổi bên tai mới đúng, nếu đã thiếu đàn ông như vậy, thì tối nay tôi sẽ giúp cô được hài lòng!”
Hứa Thanh Tuệ cảm nhận được Quân Nhật Đình đang rất tức giận, cả người choáng váng, trong lòng dấy lên một linh cảm không tốt.

Người đàn ông này… có lẽ không phải là loại người mà cô ta nghĩ đó chứ?
Hứa Thanh Tuệ có chút hoảng hốt, mặc dù hiện giờ cô ta và Quân Nhật Đình là vợ chồng, nhưng từ trước đến giờ cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ cùng người đàn ông này phát sinh gì đó.

“Quân Nhật Đình, có phải anh không cần thể diện nữa rồi không? Ở trước mặt nữ giới lại đi dùng loại chuyện đó để tỏ ra oai phong!”
Cô ta cố ý nói khích anh, nhưng Quân Nhật Đình căn bản không thèm để ý đến cô ta, anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hơn chục phút sau, hai người đã đến được khách sạn mà bọn họ đang ở tạm thời.

Hứa Thanh Tuệ không muốn xuống xe, cố ý ở trong xe kì kèo, nhưng lại bị Quân Nhật Đình kéo ra khỏi xe.

“Bây giờ đã biết sợ rồi sao? Vừa rồi không phải vẫn còn có thể phô trương thanh thế sao?”
Quân Nhật Đình lạnh lùng nhìn cô ta, nói xong, anh trực tiếp kéo cô ta đi vào trong thang máy.

Trong chiếc thang máy nhỏ hẹp, chiếc thang máy đang đi lên cũng đem theo trái tim nhỏ bé của Hứa Thanh Tuệ đi lên cùng.

Nhất là khi cánh cửa phòng được mở ra, cô ta cũng theo đó mà càng cảm thấy hoảng sợ.

Không đợi cô ta nghĩ ra biện pháp nào đó hay ho, Quân Nhật Đình đã dùng sức ném cả người cô ta lên giường, theo quán tính của lực đẩy, cô ta ngã nảy xuống giường một lúc mới dừng lại.

Sau đó, một bóng đen đổ xuống, Hứa Thanh Tuệ vừa kinh ngạc vừa tức giận, cô ta giãy giụa nói: “Đồ khốn, anh mau cút ra cho tôi!”

Một tiếng động giòn tan vang lên, vào thời khắc này càng trở lên cực kỳ rõ ràng.

Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Tuệ đều sững sờ.

Lúc này có thể nhìn thấy má bên phải của Quân Nhật Đình hơi ửng đỏ lên, có thể tưởng tượng ra vừa rồi Hứa Thanh Khê đã dùng lực mạnh đến thế nào.

Mấy giây sau, Hứa Thanh Khê hoàn hồn trước, cô ta nói: “Cút ra!”
Cô ta tức giận dùng sức đẩy Quân Nhật Đình ra, sau đó đứng dậy chạy về phía cửa phòng.

Khi Quân Nhật Đình phản ứng trở lại, theo bản năng muốn đuổi theo Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng động ở sau lưng, trong mắt lóe lên một tia hung dữ.

Cô ta liếc mắt nhìn thấy công tắc bóng đèn của căn phòng, ngay lúc Quân Nhật Đình đuổi tới nơi, cô ta ấn công tắc, trong nháy mắt, căn phòng vốn dĩ đang sáng rõ lập tức trở lên đen kịt.

Khi căn phòng chìm vào bóng tối, Quân Nhật Đình lập tức dừng bước, cả người anh đông cứng tại chỗ, đồng tử mắt nheo lại, tiếp theo đó, anh thở gấp từng hơi lớn giống như bị thiếu dưỡng khí.

Anh yếu ớt co người lại, giống như một cách để giải thoát.

Cũng chính vào lúc này, một luồng ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào, là Hứa Thanh Tuệ mở cửa phòng chạy ra ngoài.

Cô ta dừng lại trước cửa, xoay người nhìn vào trong căn phòng.

Bên trong căn phòng là một màu đen kịt, cô ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang cố bò về phía cửa phòng một cách khó khăn.

Hứa Thanh Khê nheo mắt nhìn một cách nguy hiểm, một suy nghĩ độc ác đột nhiên hiện lên trong đầu cô ta.

Khi cô ta ở bên cạnh Long Đại Thành, đã biết được Quân Nhật Đình bị chứng sợ bóng tối, cũng biết nếu như ở trong bóng tối lâu, Quân Nhật Đình sẽ bị ngạt thở, thậm chí là có thể nguy hiểm đến tính mạng.


Nếu như Quân Nhật Đình phát bệnh, chết ở đây, vậy thì có thể nói là thần không biết, quỷ không hay, sẽ không có ai nghi ngờ cô ta.

Hơn nữa, một khi Quân Nhật Đình chết đi, cả nhà họ Quân sẽ trở lên rối loạn, đến lúc đó, đối với kế hoạch cô ta và Đại Thành mà nói là vô cùng có lợi.

Nghĩ đến đây, cô ta vươn tay định đóng cửa phòng lại, đúng lúc này, đột nhiên có một cánh tay từ trong phòng vươn ra nắm chặt lấy cánh cửa.

“Hứa, Thanh, Tuệ!”
Quân Nhật Đình ở trong phòng nghiến răng, nghiến lợi nói từng chữ.

Hứa Thanh Tuệ bị dọa giật mình, sợ hãi đến mức lập tức buông tay xuống, xoay người chạy đi.

Lúc nửa đêm, tại bệnh viện Hải Thịnh, sắc mặt Quân Nhật Đình cực kỳ u ám, Văn Tuấn dè dặt đứng ở một bên.

“Tổng giám đốc, mới nhận được tin tức, mợ cả đã lên xe trở về thủ đô rồi.”
Cậu ấy vừa dứt lời, không khí xung quanh Quân Nhật Đình lập tức trở nên lạnh buốt, giống như đã đến mùa đông lạnh lẽo.

Văn Tuấn chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc tức giận đến mức đó, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hay ra để tôi sai người đi gọi mợ cả quay lại.”
“Không cần đâu, để cô ấy đi!”
Quân Nhật Đình lạnh lùng từ chối, ánh sáng lạnh lẽo tụ lại nơi đáy mắt.

Hành động lần này của Hứa Thanh Tuệ thực sự đã làm trái tim anh trở lên nguội lạnh, dù thế nào anh cũng không ngờ rằng người phụ nữ này muốn lấy đi tính mạng của anh!
Điều quan trọng là, anh cảm nhận được có gì đó không đúng.

Trước đây khi anh phát bệnh, chỉ cần ở gần Hứa Thanh Tuệ thì triệu chứng bệnh của anh sẽ thuyên giảm.

Nhưng tối qua, khi Hứa Thanh Tuệ ở bên cạnh anh, thì một chút tác dụng cũng không có, điều này khiến cho anh cảm thấy rất kỳ lại, cũng rất hoài nghi.

Hứa Thanh Tuệ như vậy rất giống với suy đoán trong lòng anh trước đây, cô giống như biến thành một người khác vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui