Khi Quân Nhật Đình nghe đến đây, vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
“Tôi đã biết chuyện này rồi và sẽ giải quyết, bây giờ điều tôi muốn biết là liệu có xuất hiện người không có liên quan nào trong quá trình các cô xét duyệt bản thảo hay không?”
Quý Ức nhìn thấy sắc mặt âm trầm và lạnh lùng của anh, trong lòng có chút chột dạ nhưng rất nhanh đã ổn định lại.
“Không có, sau khi tất cả bản thảo được giao cho tôi, tôi đều tự mình đưa đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, trên đường đi cũng không có ai cả.”
Cô ta bình tĩnh trả lời, Quân Nhật Đình nghe xong sắc mặt càng trở nên tệ hơn.
Bởi vì điều này tương đương với việc không có bất kỳ manh mối nào, khiến anh hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
Ánh mắt anh thản nhiên không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau anh mới phất tay ra hiệu cho Quý Ức rời đi.
Quý Ức thấy vậy trong lòng vẫn còn muốn nói điều gì đó.
Nhưng Quân Nhật Đình hoàn toàn không cho cô ta cơ hội, bấm vào điện thoại nội bộ rồi dặn dò Hà Văn Tuấn lịch trình tiếp theo.
Bây giờ anh cần phải tự mình xử lý hợp đồng của hai công ty đó.
Sau khi đã dặn dò đâu vào đấy, anh làm như không hề thấy Quý Ức vẫn còn chưa đi, trực tiếp rời khỏi.
Mà hai công ty này rất ngạc nhiên khi thấy anh đến.
Quân Nhật Đình vốn là người có tác phong làm việc nhanh nhẹn và dứt khoát, trước sau chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã làm cho hai công ty này yên lòng.
“Sự việc lần này là do có người cố tình hãm hãi, bên phía chúng tôi sẽ điều tra rõ sự việc một cách nhanh nhất và không để ảnh hưởng đến quý công ty.”
Anh lần lượt giải thích với người phụ trách của cả hai công ty.
Mặc dù hai công ty còn chưa hài lòng đối với chuyện này, nhưng vẫn nể mặt của Quân Nhật Đình mà đồng ý cho anh thêm thời gian.
Anh rất hài lòng về điều này.
Sau khi trò chuyện với người phụ trách của hai công ty đó một lúc, anh mượn cớ phải xử lý sự tình để rời đi.
Anh dẫn Hà Văn Tuấn quay trở lại xe, mệt mỏi xoa trán.
Hà Văn Tuấn dè dặt lên tiếng hỏi qua kính chiếu hậu: “Tổng giám đốc, tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?”
Quân Nhật Đình nghe xong nhưng không có lập tức trả lời ngay mà hỏi lại: “Quan điểm của cậu về chuyện này như thế nào?”
Hà Văn Tuấn biết anh đang hỏi về chuyện sao chép, trầm ngâm một lát rồi nói ra ý tưởng của mình.
“Nếu nói đến việc sao chép, tôi không tin mợ cả sẽ đi sao chép ý tưởng của người khác, khả năng cao nhất chính là có người đang nhắm vào cô ấy, chỉ là không dễ xác định được người này.”
Quân Nhật Đình cau chặt mày lại khi nghe thấy những lời cậu ấy nói.
“Cậu đến công ty chi nhánh, lấy hết những đoạn video giám sát các chủ quản có liên quan đến đây, nhưng phải hành động kín đáo một chút.”
Dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó rồi trầm giọng dặn dò: “Còn có điều tra các hòm thư làm việc nội bộ của tất cả nhân viên trong công ty một lượt, xem có thể tìm thấy nơi gửi bản thảo thiết kế đi hay không.”
Hà Văn Tuấn gật đầu nhận lệnh.
“Tôi biết rồi.”
Quân Nhật Đình nghe xong những điều này mới ra lệnh cho cậu ấy trở về tổng công ty.
Trong khi anh đang âm thầm điều tra chuyện này, Quý Ức đã đoán được anh sẽ che chở cho Hứa Thanh Khê qua thái độ của anh.
Có thể nói điều này hoàn toàn ngược lại với mục đích của cô ta.
Cô ta sẽ không bao giờ cho phép Hứa Thanh Khê tiếp tục ở lại công ty nữa, rất chướng mắt.
Nghĩ tới đó cô ta dừng lại động tác nghịch bút trên tay, lấy di động ra rồi bấm một dãy số điện thoại.
Buổi tối hôm đó, tại một câu lạc bộ cao cấp.
Quý Ức bước vào phòng VIP dưới sự dẫn dắt của người phục vụ.
Lúc này có ba người đàn ông thành đạt ăn mặc âu phục chỉnh tề, giày da bóng loáng ngồi trong phòng VIP.
Nếu như Hứa Thanh Khê có mặt ở đó, chắc chắn sẽ nhận ra họ chính là mấy người quản lý cấp cao khác trong công ty.
“Các vị lần này mời mọi người đến đây, thực sự cũng không còn cách nào khác nên phải ra kế sách này.”
Sau khi Quý Ức đi vào cũng không nói vòng vo, mà trực tiếp nói ra ý định cô ta gọi bọn họ ra.
“Lần này tôi mời ba vị ra ngoài chính là mong muốn các vị có thể thuyết phục Tổng giám đốc, đuổi việc Hứa Thanh Khê kẻ gây họa cho công ty này cùng tôi.”
Cô ta vừa nói vừa thêm mắm thêm muối hủy hoại hình tượng của Hứa Thanh Khê, hơn nữa còn mơ hồ ám chỉ mối quan hệ của cô và Quân Nhật Đình, khiến ba vị quản lý cấp cao cho rằng Hứa Thanh Khê đến công ty làm việc là nhờ vào thủ đoạn.
“Tất nhiên tôi làm như vậy sẽ có lỗi với Tổng giám đốc của chúng ta, nhưng tôi chỉ là suy nghĩ cho công ty và lợi ích của mọi người mà thôi, không biết ba vị có sẵn sàng giúp đỡ hay không?”
Lời vừa mới dứt cô ta đã lấy ba tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, rồi đẩy chiếc bàn xoay đến trước mặt bọn họ.
“Đây chỉ là một chút thành ý, trong mỗi tấm thẻ có ba tỷ rưỡi, mong rằng ba vị có thể nhận lấy.”
Ba vị quản lý cấp cao nghe thấy vậy trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
Họ đưa mắt nhìn nhau dường như đã quyết định nhìn về phía Quý Ức.
“Tổng thanh tra Quý Ức nói rất đúng, nếu người phụ nữ này vẫn còn ở công ty thì công ty sẽ không có một ngày yên ổn, kẻ gây họa như vậy tất nhiên không thể giữ lại được.”
“Đúng vậy như thế mới đúng, thiệt hại của công ty đã lên tới gần ba nghìn năm trăm tỷ chỉ vì cô ta.”
“Tổng thanh tra Quý Ức cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ cô trong chuyện này.”
Trong mắt Quý Ức đầy ý cười khi nghe họ hứa hẹn.
Ngày hôm sau công ty mở một cuộc họp khẩn cấp.
Quân Nhật Đình nói về việc xử lý sự tình lần này.
“Tôi đã trấn an hai công ty đó rồi, bây giờ tôi cần các anh điều tra rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Khi Quý Ức nghe thấy những lời này lập tức giơ tay lên, muốn bày tỏ quan điểm của mình.
“Tổng giám đốc, tôi không cho rằng còn cần phải điều tra chuyện này nữa, đầu tiên người khác đưa ra tác phẩm mới trước chúng ta một bước, thời gian cũng sớm hơn rất nhiều so với chúng ta.
Thứ hai, nhà thiết kế của phía bên kia là nhà thiết kế rất đã có kinh nghiệm lâu năm trong giới này, tiếng tăm hay thực lực đều vượt xa so với Hứa Thanh Khê, mặc dù cá nhân tôi cũng không muốn tin tưởng nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, nhà thiết kế Hứa Thanh Khê của chúng ta đã sao chép lại ý tưởng của người ta.”
Sắc mặt của Quân Nhật Đình ngày càng trở nên u ám khi nghe được những lời của cô ta.
Mặc dù Quý Ức cũng bị dọa cho sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết nói hết những ý nghĩ của mình.
“Tổng giám đốc, tôi mong rằng lấy danh nghĩa của công ty thông báo sa thải Hứa Thanh Khê, không chỉ để khôi phục lại danh tiếng của công ty mà còn là trách nhiệm của công ty đối với những người khác.”
Khi những lời này được thốt ra khỏi miệng, vẻ mặt của Quân Nhật Đình đã đen như mực.
Anh trầm ngâm không nói, Quý Ức thấy vậy trong mắt mơ hồ có chút khó chịu.
Lại có thể che chở cho thứ đê tiện Hứa Thanh Khê đến mức này sao?
Cô ta siết chặt tay lại, đôi mắt lướt qua mấy người quản lý cấp cao mà tối qua cô ta đã gặp mà không hề để lại dấu vết.
Mấy người đó nhận được tín hiệu lần lượt phát biểu ý kiến của mình.
“Tổng giám đốc, tôi cho rằng Tổng thanh tra Quý Ức nói rất đúng, khoảng thời gian này nhà thiết kế Thanh Khê đến công ty chúng ta, những công việc được giao cho cô ấy đều không được xử lý ổn thỏa, công ty còn tổn thất rất nhiều tiền bạc và danh tiếng chỉ vì những chuyện đó.”
“Tôi cũng đồng ý với những lời này, tuy những thiệt hại của công ty sau này có thể cứu vãn nhưng ảnh hưởng vẫn luôn tồn tại, sau này khách hàng đến bàn bạc với chúng ta sẽ nhắc tới chuyện này, như vậy chúng ta sẽ mất tự tin hơn khi đàm phán.”
Quân Nhật Đình thản nhiên nhìn bọn họ, vẻ lạnh lẽo lắng đọng trong mắt.
“Tôi hiểu ý của các anh, nhưng chuyện này không hề có liên quan gì đến nhà thiết kế Thanh Khê, hơn nữa cô ấy là tôi cực lực mời tới công ty, cũng là nhà thiết kế mà tôi xem trọng nhất, cô ấy có sao chép hay không thì tôi là người biết rõ hơn ai hết.”
Anh nói xong cũng không để cho mọi người có cơ hội phản bác lại, trực tiếp gọi Hà Văn Tuấn đến.
“Lấy danh nghĩa của Tập đoàn Quân Thị, bây giờ hãy công bố với bên ngoài, bản thảo thiết kế là của nhà thiết kế công ty ZAYR chúng ta, Tập đoàn Quân Thị của chúng ta sẽ điều tra đến cùng tất cả những kẻ vu khống và trộm cắp này.”
“Dạ vâng!”
Hà Văn Tuấn nhận lệnh lập tức soạn thảo.
Khi Quý Ức nhìn thấy hành động của anh sắc mặt đã tối sầm.
Chẳng mấy chốc bản thảo này đã được gửi đi dưới danh nghĩa của Tập đoàn Quân Thị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...